
Thơ tặng Phan Thị Thanh Nhàn
Nhà thơ Phan Thị Thanh Nhàn trọn một đời thơ hương thầm thơm ngát. Nhà thơ Phan Thị Thanh Nhàn yêu bát ngát mây thơm. Nhà thơ Phan Thị Thanh Nhàn phở ngọt, cơm ngon. Nhà thơ Phan Thị Thanh Nhàn tình tang thắm thiết… Điều này hỏi các “phi công” đều trả lời: “Không biết”. Thế mới là “chị cưng” Phan Thị Thanh Nhàn.
Chị nụ hôn đầu
Em còn cát bụi
Tóc em nhuốm dần sương khói
Chị thanh tân phơi phới xuân hồng.
Mặc kệ mùa đông
Hoa bưởi giêng – hai từ độ ấy
Cửa sổ chim gù
Thơm hương tóc mùa thu.
Thế gian này
Các chàng trai đều yêu chị
Em từ đầu trong số đó
Từ đầu em tích trữ lá diêu bông.
Thế gian này tất tật đàn ông
Vừa ăn gian vừa thật thà trước chị
“Nếu anh thực yêu em
Sao anh không bỏ vợ”
Ôi chị Nhàn! Đi guốc trong nhau.
Lần nào chị yêu cũng cuộc yêu đầu
Cũng thẹn thùng, cũng tập bò, tập lẫy
Yêu là tự mình cam tâm chui vào bẫy
Sập bẫy rồi ta run rẩy trong nhau.
Chị Nhàn đang chập chững cuộc yêu đầu
Chàng đã đến, tóc thơm mười tám tuổi
Và chị mình lại thẹn thùng, bối rối
Dắt chàng đi trong hương bưởi thanh xuân.
*
Thơ tặng Nguyễn Thị Hồng Ngát
Tôi chưa thấy ai thông minh và nặng tình như nhà thơ Nguyễn Thị Hồng Ngát. Chị làm tất cả mọi việc vì yêu thương và chia sẻ để sống vui, có ích, có chiều sâu. Người Hưng Yên như chị là một điển hình ai cũng đều nhắc tới. Chị có làm mất lòng ai đó cũng đã làm sao nhỉ, chị mình?
Đã tặng thơ chị Nhàn
Lẽ nào không chị Ngát?
Có khác gì tự sát cho xong.
Chị Nhàn mênh mông
Chị Ngát cũng mênh mông
Các chị yêu đương chúng em xách dép
Chị Nhàn – chị Ngát
Đều quán quân đồng giải nhất trăm năm.
Em phận dâu các chị phận tằm
Muốn đánh chén ra sao đều ý thánh
Gạo giã xong rồi đem làm bánh
Bánh hân hoan trên đĩa trắng ngần.
Chị Ngát từ đầu đã thuộc nhân dân
“Con gái Hưng Yên mắt đen hạt nhãn”
Các ông anh hãy coi chừng ăn đạn
Lúa ngậm đòng không cai sữa được đâu.
Chị mình bể rộng, sông sâu
Kẻ mê, người đắm, trầu cau rập rình
Chị mình vừa giỏi, vừa xinh
Ngàn vàng không bán chị mình, ai ơi!
*
Thơ tặng chị Nguyễn Thị Mai
Nhà thơ Nguyễn Thị Mai là một gương mặt thơ tiêu biểu từ thập kỷ 80 đến hôm nay. Thơ chị như con người của chị, rất đằm thắm, thẳm sâu và có trách nhiệm với con người. Nguyễn Thị Mai luôn là một tấm gương để lứa chúng tôi nhìn vào đó.
Bao anh hùng, thi sĩ
Đều là từ người mẹ sinh ra
Bao người mẹ quanh ta
Từ tâm, dịu dàng, trong mát…
Từng câu thơ như từng câu hát
“Nói với con chồng”[1] em đọc đêm đêm.
Noi gương chị, em vào nghiệp văn chương
Cũng như sà vào lòng mẹ
Chị Ngát, chị Nhàn, chị Quỳnh… và chị nữa
Đã nuông em như mẹ nuông con…
“Chợ đêm Long Biên”; “Buổi học cuối cùng”
“Lời thì thầm với cha”; “Qua hàng trầu nhớ mẹ”
“Tâm tình với người đến sau”; “Thương về cây mạ”…
Những bài thơ em đã đọc thuộc lòng.
Và biết rằng mật ngọt sông dâng
Đều chắt chiu từ đắng cay mưa nắng
Dì ghẻ con chồng miệng đời mật đắng
Bánh đúc không xương, nước trắng đem thờ.
Mỗi một nỗi niềm, mỗi một câu thơ
Như dao cứa những đêm đông giá buốt
Như nắng lửa những ngày hè thiêu đốt
Mỗi lời thơ thăm thẳm nỗi con người.
Chị Mai! Một người chị của tôi!
Đã nói giúp tôi những điều khó nói
Đã mở lòng tôi từ rụt rè bóng tối
Đã cho tôi thêm hiểu con người.
Tôi mở miệng là phế bỏ vương triều, đưa hoàng đế lên ngôi
Đâu biết đến tiếng rao nhỏ bé?
Văn rỗng oang oang dời non lấp bể
Mà không biết ngón tay gầy đêm chợ Long Biên.
Tôi mở miệng ra như thánh phán đình, đền
Đâu biết đến ngôi nhà không có bố?
Văn viết câu nào cũng sừng sừng, sộ sộ
Chưa mua được miếng trầu cho mẹ tôi ăn.
Ôi chị Mai! Em quyết một lần!
Nói lời tạ ơn những vần thơ của chị
Thay mặt những con chồng trên thế gian nhỏ bé
Được gọi nhà thơ hai tiếng: Mẹ ơi!
*
Thơ tặng chị Thúy Quỳnh
Mới đầu tưởng quá khó ai ngờ lại dễ dàng như vậy. Tôi thân thiết với chị Thúy Quỳnh từ lâu, chuyện gì cũng có thể trao đổi như những người đàn ông với nhau. Nhưng thơ chân dung rất khác. Với cánh đàn ông, việc “chọc ngoáy”, thậm chí là “vu vạ”, các ông anh chỉ cười ồ khoái trá mà thôi. Chị Quỳnh tính nết ra sao trời đất còn chưa biết chắc chắn huống hồ người trần mắt thịt như tôi? Song tôi đã viết chân dung chị trên hai trụ cột: Một – điếc không sợ súng. Hai – quá đỗi chân thành.
Đời tôi toàn giải thành công những bài toán khó.
Em vằng vặc đường tu
Đến cổng chùa gặp chị
Thái Nguyên mùa thu
Ai tóc ngắn sang đò?
Em ăn còn chưa no
Dựa vào đâu vượt biển?
Thôi đành tạm vượt biên cùng lâm tặc vào rừng.
Vào rừng bện sợi dây thừng
Ngỏ lời yêu?
Ai cũng sợ thằng liều húc dậu
Mà chị Quỳnh có sợ hay không?
Chị mình là ai?
Gái thuyền quyên gánh nợ anh hùng
Trai bố bản vung gươm vì nghĩa nước
Người như hoa, hoa như người dằng dặc
Hội chợ phù dung thắm thiết mặt trời.
Ta phải công bằng như đôi lứa xứng đôi
Ta phải công tâm cùng ngồi trên đống lửa
Ta phải công minh rõ hai bề đôi lứa
Dù có hóa công công ta nhất định suối nguồn.
Chị mấy em vẫn trời đất vuông tròn
Em một chị trái đất đừng quay nữa
Sông Hồng chảy làm gì khi trái tim mang lửa?
Nhà chẳng phải đốt đâu, cửa cũng tháo đi rồi?
Chị của riêng mình, chị của riêng tôi
Tôi sẽ bắn cả những người vô tội
Cả những kẻ thật thà, cả những tên giả dối
Dám cả gan tán tỉnh chị Quỳnh.
Trước tòa chỉ một đinh ninh
Nhớ lời chị dặn như hình nước non.
*
[1] Những chữ trong ngoặc kép là tên tác phẩm của nhà thơ Nguyễn Thị Mai.