
Hoài Khánh
HẢI PHÒNG CỦA TÔI
1
Hải Phòng ơi
Nơi tôi sinh ra và ngày ngày trú ngụ
Chưa bao giờ dám viết tắt tên Người
Dòng địa chỉ luôn ghi đầy đủ
Dẫu gửi áng mây xa chuyển nỗi nhớ tới chân trời
Hải Phòng ơi
Tôi nâng niu bóng hình Người cẩn thận
Như con sông mùa lũ vẫn đỏ ruột phù sa
Nguồn cảm xúc về Người bất tận
Thoáng nhìn trời xanh đã hát ca
2
Nhớ những ngày tôi ở nơi rất xa
Không ít lần thấy mình cô độc
Tự dưng muốn khóc
Mơ phượng vĩ bừng hoa bên hồ Tam Bạc
Nhắc ráng chiều buông đỏ quạch phía Sở Dầu
Chợt rung lên cơn gió mùa xao xác
Quấn quanh vai hơi ấm tiếng còi tàu
Chút ngang tàng chẳng biết giấu vào đâu
Nhớ cái thời say đắm mối tình đầu
Góc phố vắng mùi rêu phong cũng lạ
Tiếng ve thêm oi ả
Tôi sôi nổi những gì biển cả
Em buồn cười vờ nhặt cánh phượng rơi
Để mùa hoa đỏ ấy mãi xa xôi
Nhớ những ngày sương giăng bạc bầu trời
Phố xá vẫn ồn ào xe cộ
Tôi hăm hở kiếm tìm cả điều vô bổ
Ngược chiều cơn mơ và đánh võng tâm hồn
Khi tỉnh ngộ ngồi tựa vào hoàng hôn
Thành chiếc lá vàng cuốn theo chiều gió
Thành ánh đèn loang đêm mưa phố cổ
Thành tiếng xúc xắc ai đó nựng ru con
Hóa bé thơ lon ton trong vườn trẻ
Bỗng lớn bổng giữa ngổn ngang ý nghĩ
Thấy thành phố sáng tươi hơn
3
Tôi trở về cùng vất vả sớm hôm
Tìm được chính mình sau những năm khô khát
Lại dạo bước nơi Lạc Viên, Cát Dài, Cầu Đất
Thỏa lòng uống cạn nắng ban trưa
Nhễ nhại nét cười dọc bờ sông bết gió
Toan vác cả cầu vồng sau mưa
Chạy mải miết suốt con đường phượng đỏ
Hải Phòng ơi
Vẫn biết tôi còn nhiều mắc nợ
Người yêu xưa giờ ở phương nào
Hỡi vòm trời rợp màu hoa phượng nở
Xin cháy hết mình đỏ những khát khao.
H.K.
Phan Dũng
BẾN TÀU KHÔNG SỐ
Chiến tranh qua bến tàu Không số
Còn lại hàng cọc cũ cầu tàu
Cọc bê tông cắm ngàn sóng lớn
Trước eo biển bão gió Đồ Sơn
Những cọc cầu bến K15
Cắm vào lịch sử thời chống Mỹ
Bài ca còn mãi những chiến công
Đường xanh trên biển tàu Không số
Những con tàu chở nặng vũ khí
Lặng lẽ đi không hẹn ngày về
Những con tàu không hiệu, không số
Mang trái tim người lính cụ Hồ.
Nhiều tàu đã không còn trở lại
Nhiều người đã không còn trở về
Để chị tôi đứng chờ, biển lặng
Sóng dội về những nỗi niềm biển khơi
Bến K15 – Bến tàu không số
Neo mãi đời chị tôi thanh xuân
Thương nhớ chồng cài hoa vào sóng
Biển dịu đi, bến lại bình yên.
Bản hùng ca những tàu không số
Đường trên biển – Đường Hồ Chí Minh.
P.D.
Đặng Xuân Giang
XUÂN VÀO THÀNH PHỐ
Em gái gánh hoa vào Chợ Lũng
Giêng bay lất phất đậu vai mềm
Ngàn cánh hoa thơm màu rực rỡ
Xuân vào thành phố bước cùng em
Đ.X.G.
Lê Việt Hùng
GIẾNG QUÊ
Vườn quê kẽo kẹt tre xanh
Uốn mình ngả bóng che vành giếng khơi
Nẻo hòn quê tự bao đời
Chắt từ lòng đất mãi ngời ngời trong
Tháng năm chẳng thể đếm đong
Đôi tay mẹ vục, trán ròng mồ hôi
Đêm rằm vớt ánh trăng rơi
Bốn mùa múc áng mây trời soi gương
Bình minh còn đẫm hơi sương
Bàn chân mẹ đã sớm vương lối mòn
Tuổi thơ con chạy lon ton
Tưới gầu nước mát ngọt thơm giàn trầu
Sẻ non líu ríu ngọn cau
Mẹ chờ chim xuống gội đầu làm duyên
Con đi xa nhớ không quên
Mơ về tắm nước giếng bên hiên nhà.
L.V.H.