
Mành mưa nhẹ như tơ giăng mỏng dần rồi tạnh hẳn. Đất trời bừng lên. Bất chợt, tôi nghe thấy tiếng lanh canh của một mảnh nắng cố lách qua đám lá đậu xuống hè đường. Lộc biếc cựa mình. Nụ xinh bung cánh. Xuân về! Mùa xuân cũng là lúc ta lắng lòng với hồi ức. Không có đông giá ủ mầm thì sao có khoe sắc ngày xuân, có quả ngọt ngày hè. Không có khát vọng ngày xưa thì sao có thành quả hôm nay.
“Khi xuân sang trên bến cảng. Đàn hải âu tung cánh bay rợp trời, Cảng của ta vui đón bao chuyến hàng …” Thanh âm rộn ràng của bài “Cảng ca” thân quen ngân lên từ đâu đó như tiếng vọng trên không trung hay tiếng vọng từ tâm tưởng trong tôi ùa về. Cảng ca, đó là cách gọi của công nhân Cảng Hải Phòng cho bài hát “Bến cảng quê hương tôi” của nhạc sĩ Hồ Bắc. Rồi tôi ngóng chờ tiếng còi tầu chào năm mới ngân lên, tiếng trầm hùng như được bung ra từ lồng ngực người công nhân khuân vác. Đất trời rộn rạo.
Lòng người chộn rộn. Năm tháng lặng lẽ trôi, con người và cuộc sống cũng đổi khác theo thời gian nhưng kỷ niệm vẫn vẹn nguyên trong tôi. Thật may mắn khi mình được là người công nhân Cảng Hải Phòng. Những khoảnh khắc thiên nhiên trong ngày, trong từng mùa mình đều được hòa cùng.
Gần bốn mươi năm gắn bó với cảng, nay xa rồi thấy nhớ. Nhớ từ hương lúa thơm ngọt và cả mùi đất mục ngai ngái từ cánh đồng bên kia sông lách mình qua bóng đêm đặc quánh tràn sang. Sảng khoái. Đến nhớ giây phút bình minh dâng lên, không gian trở nên mênh mông để cho những chàng cần trục không lồ chuyển vũ điệu, hòa cùng con sóng nhỏ nghiêng nghiêng câu hát, mở đầu cho một ca làm việc hứng khởi.
Nhớ mỗi chiều tan ca, tôi ngỡ ngàng ngắm nhìn vầng mặt trời rực đỏ, tròn vạnh như bánh xe lửa lăn dần xuống. Vào thời khắc ấy, một “mặt trời thứ hai” xuất hiện dưới lòng sông thổi bùng lên từng sợi ánh sáng lấp lánh như những sợi tơ. Những gợn sóng lăn tăn dệt từng sợi ánh sang ấy thành tấm thảm vàng rực rỡ dát lên nền trời. Chiều vàng! Không gian siêu thực. Con nước chiều đang lên. Mải ngắm cảnh sắc chiều nhưng tôi vẫn lắng nghe tiếng lê dép quèn quẹt muốn cạo bong cầu cảng. Bước chân mệt mỏi chứng thực cho một ca lao động hết mình. Những bước chân vồi vội về bên hơi ấm gia đình.
Thật may mắn khi mình được là người công nhân trong thời kỳ Cảng Hải Phòng chuyển mình vươn lên.
Qua rồi cái thời quan liêu, hàng hóa đổ vỡ, mất mát, hư hỏng không ai chịu trách nhiệm. Qua rồi những con tầu trăn trở khi phải nằm cầu cả tháng trời do năng suất, hiệu quả làm hàng thấp cũng chẳng khiến ai lo lắng. Sản lượng hàng hóa qua cảng ngày càng tăng, chất lượng xếp dỡ đảm bảo theo yêu cầu của chủ hàng, chủ tầu. Ngày xưa nhìn cầu cảng lúc nào cũng kín tầu mà lo, giờ có lúc cầu cảng bị trống thấy mừng. Lo là do không giải phóng kịp hàng khiến nhiều tầu phải chờ đợi, mừng là bởi thủy thủ chưa kịp đi dạo phố thì tàu đã bốc dỡ xong, rời bến.
Nhớ tiếng máy tầu ậm ịch như người thở dốc trong nắng hè oi ả. Nó cũng đang phải gồng mình lên chạy đua năng suất với người công nhân. Vũ điệu của những chàng cần trục khổng lồ được phối hợp nhịp nhàng, uyển chuyển hơn bởi được bảo quản, bảo dưỡng và trình độ người điều khiển được nâng cao. Nhớ cả tiếng xe vận chuyển hàng chạy rèn rẹt trên đường cho nhanh chuyến.
Con tàu quay mũi rời bến. Ai đó thốt lên, sông sao nhỏ thế! Lòng sông thì vẫn vậy, chỉ là những con tầu cập cầu ngày càng lớn hơn. Mọi người nhìn con tầu vật vã cào bùn rời bến không khỏi trăn trở. Con tầu đi về nơi đang có mảnh sáng chói lòa như lưỡi gươm xẻ đôi đám mây khổng lồ chắn ngang cửa sông. Nơi ấy là biển lớn. Cảng đã đầu tư những trang thiết bị xếp dỡ hiện đại nhất, kho bãi được chỉnh trang quy mô, nhưng như thế vẫn chưa theo kịp sự phát triển của thời đại. Phải vươn ra phía ấy, nơi luồng đủ sâu, cầu đủ rộng để đón những con tầu khổng lồ, để luồng hàng được lưu thông thuận lợi hơn.
Một trăm năm mươi năm, chặng đường cho những khát vọng phát triển của Cảng Hải Phòng đã hoàn thành vẻ vang. Từ những cầu cảng bằng gỗ tiến đến bê tông vững chắc, vĩnh cửu. Từ những chiếc cần trục vận hành bằng hơi nước, sức nâng chỉ vài tấn đến những giàn chân đế khổng lồ sức nâng từ mười tấn rồi lên tới gần năm mươi tấn. Từ những chiếc khăn vác đội đầu cùng đôi vai chai sần để “băng băng lên vai cả một tạ gạo”, đến những chiếc xe nâng hạ hàng hiện đại giải phóng cho sức người.
“Biển ơi ta hát, hát lên, vì ngày mai!” Ngày mai là Khát vọng vươn ra biển lớn. Ngày mai, bến cảng hơn một trăm năm tuổi là biểu tượng cũng như niềm tự hào của thành phố sẽ vươn xa để đáp ứng kịp thời cho sự phát triển của thời đại.
Nao nao nỗi nhớ! Thời khắc hoài niệm cuối năm. Tiếng yêu thương, hạnh phúc giản dị đong đầy hiện hữu quanh tôi.