Thơ miền quê Trạng – Nhiều tác giả


Nhà thơ Thi Hoàng, Uỷ viên Hội đồng thơ Hội Nhà văn Việt Nam, Giải thưởng Nhà Nước về Văn Học Nghệ Thuật (2007); Nhà thơ Nguyễn Đình Minh, Chi hội trưởng Chi hội Hội Nhà văn Việt Nam tại Hải Phòng đều là người Vĩnh Bảo và đã có nhiều đóng góp trên thi đàn Việt. Vanhaiphong xin trân trọng giới thiệu cùng bạn đọc những sáng tác gần đây của hai nhà thơ trên Báo Văn Nghệ và Tạp chí Nhà văn và Cuộc sống.

 

Thi Hoàng
BỒNG BẾ MỘT THỜI

1.
Buổi chiểu đẹp mệt và mỏi
Mặt trời như người đàn ông vừa ra khỏi nhà
Đi đánh bạc cho đến sáng
Để bóng tối lấp đẩy mặt người đàn bà như bông hoa rau muống tím
Nghĩ mà thương cái bông hoa âm thẩm
– Anh có làm chính trị không anh?
Nỗi âm thẩm hỏi tôi như thế
Trái tim tôi là con chó hoang mới dè
Tôi làm sao có thể trả lời
Tôi đã từng thù hận… chính tôi
Mối thù hận không làm sao cắt nghĩa
Khi nhìn tờ lý lịch của mình nát nhàu, nhem nhúa
Tôi biết: Chính trị thời tôi không đùa
Có thể là linh hổn, có thể chỉ là ma
Đặt cái chết lên bàn cân chính trị
(Khi ý chí phóng như ngựa vía
Thì tình cảm là đứa trẻ con chỉ mới biết bò
Tôi đợi đứa trẻ kia mãi đến lúc già
Mới gặp nó và cười lên ha hả)
Chính trị bảo tôi thôi đừng cười nữa
Hóa ra tôi chính trị tự bao giờ

Những Hitler, Mussolini và Konoe
Đã tạo dựng những vách ngăn bằng máu…
Người dàn bà trong đêm toan đem hơi thở của mình ra náu cháo
Gã đàn ông đi đánh bạc không về

Có ai tập đánh vần A,B,C
Như đất nước gảy bản đàn nốt một
Đêm nặng trĩu níu tiếng đàn đứt phựt
Tiếng vọng thét vọt lên đến âm thanh cūng bị lột truồng

Tôi đã từng dựa lưng vào các thánh thân
Để chống lại những gì tôi ngộ nhận
Cả những thế giới quan, nhân sinh quan rối rắm
Trong khi thực chất chỉ là: Anh ở phía bên này hay ở phía bên kia
Thẩn thánh cũng khối ông nợ đìa
Thần thánh cũng khối ông khốn khổ
Nếu trước nữa đã có ai tìm đường cứu độ
Thì các ông cũng sẵn lòng làm tín đổ lương thiện cả thôi
Các ông cũng giống tôi
Từng có lúc là con người xác thịt

Sự thật có lúc bị đánh què, lê đi từng bước một
Kiên nhẫn lê đi sự thật chẳng dừng lâu
Bom nguyên tử rơi xuống Hiroshima với những ẩn ý nào
Mãi tận sau này mọi người mới biết
Chính trị thời tôi chỉ một li một giem mà chứa cả hai chiếu sống chết
Chính trị của tôi không đùa

Tôi cố gắng ngoi lên bậc cán sự ba
Để được xem phim “Chiến tranh và hòa bình” hổi đó người ta còn chiếu hẹp
Đến khi tôi là cán sự ba có thể vào xem được
Thì tất cả mọi người đểu có thể vào xem
Chính trị tìm thêm cho tôi một số người quen
Những cái tên đã lau chùi lạnh và sạch như bậc thêm dá lát
Khi chính trị làm thơ khó nhọc
Thì thơ làm chính trị rất trơn tru
Thơ cẩm tay những con chữ mù lòa
Tờ giấy trắng như đồng chiêm ngập nước
Ôi cây lúa của một thời bỏng rát
Giọt máu hồng quyết liệt đã vang xa
Tôi chao lắc trong tiếng ngân của máu
Nụ cười vui, nước mắt lại chan hòa

Chính trị thời tôi đứng ở sân ga
Ủ ấm lên bao nỗi buồn ly biệt
Có những bà già phấn son và đỏm dáng như nền cộng hòa nước Pháp
Lại có những ông 3K(1) béo mập căng phổng tựa chiếc ca táp ở trên bàn của Thượng viện Hoa Kỳ..
Còn chúng tôi thì run rẩy chia ly
Đi tìm độc lập tự do như tìm lại chính mình
Rôi cūng gặp
Từ 1945 đến 1975 đó là dưới và trên hai hàm răng nghiến chặt
Thân thể dẫu héo gầy hồn vía lại hoàn nguyên

Lịch sử trượt chân trên mặt đông tiên
Lịch sử già nua và nặng nhọc
Để chiến tranh vần xoay trái đất
Như vần xoay con điếm của mình

Dấu giày đinh của lính viễn chinh
Giẫm lên cả những tâm hổn quả phụ
Tôi bị cầm tù trên những tấm bản đồ địa hình các quốc gia thuộc địa
Cờ của Tổ quốc tôi là bàn tay của mẹ
Nắng gió sống trên năm ngón tay nứt nẻ
Thành ngọt ngào hương vị của riêng tôi
Tia nắng mùa Xuân không mùi hôi
Xuyên qua nỗi đắng cay mà tôi từng nếm trải
Bạn nằm lại chiến trường, mình gào như hóa dại
Thấy trái tim đập ngay nơi cửa miệng của mình
Và dẫu đến xếp hàng sau không lĩnh được khẩu phần
Người có thể thương tôi xin người đùng giễu cợt
Tôi là đứa trẻ dễ tủi thân hay khóc
Phải rất lâu mới nín được dù dỗ dành mình là thủ tướng, là vua
Xin người hãy chìa ra cho tôi cái bàn tay vững vàng và nồng nàn. Mô phật!
Vâng! Chính trị của thời tôi không đùa!

Ngọn đèn qua đêm vàng vọt bơ phờ
Ngơ ngác như mặt người ốm dậy
Nhìn thấy chỗ thời gian bị gãy
Trong những chuyển động ngang trời vượt tốc độ siêu âm
Vật chất muôn đời vờ vịt nín câm
Những ngôn ngữ lặng yên mò vào tim không cẩn dịch thuật
Và đất đai thấm hồn người nên vô cùng sáng suốt
Đất sâu sa trầm tĩnh đến không ngờ

Có ai để râu ria xé quân áo te tua
Làm cuộc biểu tình một mình đi trên hè phố
Đó là sự tận cùng dấn thân hay tận cùng chối bỏ?
Như những con chữ mặc quẩn áo ngủ cô đơn
Như tổng thống khi đọc xong thông điệp trên vô tuyến truyền hình
Từ hệ trọng trở mình sang vô nghĩa
Giữa gã lang thang và người đánh cờ trên bàn cờ chính tri
Có những điểu đau khổ giống như nhau
Và những âm mưu gói trong những chiếc khăn mầu
Và cái nút bấm dùng để giết hàng triệu người trông chả có vẻ gì là như thế cả
Và sự nghiêm chỉnh đến xúc động lòng người để che đậy những điêu dối trá

Và… Và… Ôi, lại chỉ còn có nỗi cô đơn
Nỗi cô đơn chắc khỏe đen giòn
Ta bổng bế người trao cho nhân loại
Đó là chính trị của tôi. Là người bạn của tôi
Là bản thân tôi dấy
Xin giới thiệu tôi với mọi người
Với chính trị thời tôi
Tôi có thể chết cho mọi người chứ chỉ để cho tôi, thì thú thực là tôi không dám

2.
Con ong đậu làm bông hoa trĩu xuống
Ong bay đi rổi thì hoa rưng rưng
Đâu phải vì hoa mất đi chút nhụy
Mà vì sắc hương chẳng có ai cùng

Chính trị thời tôi chẳng phải như ong
Chẳng phải như hoa dễ dàng xúc động
Ý thức hệ nào chìm trong mật nóng
Mặc ong vô tình và hoa ngây thơ.
__________
(1)
Đảng viên đảng Ku Klux Klan chuyên khủng bố người da đen ở Mỹ.

T.H

 


Nguyễn Đình Minh
NHỮNG DÒNG SÔNG TỰ LỞ

Nhớ thày dẫn con đi dưới bóng tre làng
Để cả tuổi ấu thơ lung linh miền cổ tích
Giếng nước gặp thần, hiên chùa gặp bụt
Cô tiên ở sân đình cho chiếc túi ba gang…

Thày chỉ cho con nhận diện cõi vô thường
Để nhìn được qua trời còn bao tầng trời khác
Thấy máu và mồ hôi kết nên hồn vía đất
Mặt nạ tàng hình và…
Đòn đánh phía sau lưng!

Khuyên con lọc bùn để lưu giữ hương sen
Ủ thóc giống vào chum đợi mùa gieo hạt
Tổ ấm chớ mơ hồ đem neo trong tháp ngọc
Mà muôn đời chỉ ngụ ở trái tim…

Ngoảnh mặt làm ngơ với được mất, bại thành
Đau đáu nỗi lòng tằm vì tơ mà rứt ruột
Như là cát chìm để nâng biển biếc
Và hiến phù sa, sông tự lở chính mình.

Nếu không thày con như cỏ mọc hoang
Trên đất quẩn quanh lan bò vào ngõ cụt
Ngọn đèn thày soạn bài đêm xưa khuya khoắt
Đã hóa mặt trời dẫn lối suốt đời con.

N.Đ.M.

Bài viết khác

violin amazon amazon greens powder