Cô học trò mơ mông – Truyện ngắn Nguyễn Tuyết Mai

Tất cả chỉ là giấc mộng mà thôi. Cô mệt mỏi nhìn màn hình xanh lét. Một tin nhắn kết thúc buổi hẹn. “Thôi nhé anh Windows báo lỗi, em nguyện làm Soft test đơn phương.”..

Tất cả chỉ là giấc mộng mà thôi. Cô mệt mỏi nhìn màn hình xanh lét. Một tin nhắn kết thúc buổi hẹn. “Thôi nhé anh Windows báo lỗi, em nguyện làm Soft test đơn phương.”

Đêm đã khuya, những tiếng chút… choát… phát ra từ khung cửa sổ chát, một đôi môi mọng đỏ hình trái tim, chu chu như sắp hôn ai trên màn hình. Mỗi lần nghe tiếng rít của nụ hôn ảo này Aimi thích lắm, em rên lên khe khẽ. “Ôi Thầy!”. Toàn thân nóng bừng, cảm giác lâng lâng, rồi nhắm mắt tưởng tượng. Phía bên kia, qua Webcam thấy Yuki cười tít mắt, hứng khởi không kém. Anh làm động tác rê con chuột, bấm vào biểu tượng hai tay dang rộng như muốn gạt màn hình sang bên để được ôm trọn lấy Aimi.

Sáng nay có hẹn. Lần đầu tiên thầy và em sẽ gặp nhau sau một năm quen biết trên mạng. Em sẽ tự mình làm tặng thầy một tấm thiếp, vừa là bài tập, vừa để trả ơn thầy bao nhiêu đêm vất vả dạy em học máy tính không công. Cách đây một năm, em đi giao lưu ẩm thực Quốc tế, gặp người bạn gái cùng tuổi. Ngưỡng mộ tài đảm của cô bạn, nhưng để liên lạc qua máy tính cho tiện thì chưa biết cách. Bạn gái giới thiệu cho em Yuki, chàng sinh viên đang học cao học về công nghệ thông tin. Yuki, chàng sinh viên đa tài, rất đẹp trai, phong độ. Đó là em nhìn qua Wecamb.

Sau một lời chào hỏi ưỡm ờ của em. “ Hello ! Aimi muốn được chát với lãng tử nhưng em phải làm sao?” Yuki hơi ngạc nhiên, chàng để ý tới tin nhắn thấy hay hay, rất “tự nhiên” này. Một thoáng nghĩ ngợi, chàng hồi âm lại. “ Aimi… có phải tiếng Nhật là tình biển. Vậy làm thế nào anh có được tình biển?” .Chỉ có thế thôi, chàng đã nhanh chóng đồng ý nhận em là học trò của đêm. Có lẽ chúng mình có duyên rồi, em gọi anh là thầy từ đó. Đầu tiên thầy dạy cho em biết chát. Em hiểu ý của thầy từ những buổi học máy tính qua chát, bằng những biểu cảm thầy lựa chọn mỗi khi vui buồn, giận hờn và thích thú.

Khi thân quen rồi, thầy gởi cả “video con vịt” cho em xem. Em đi vắng, thầy nhắn tin hỏi “Tình biển mở Avi  xem, anh đã đưa em vào Bus” . Em hóm hỉnh trả lời bằng một tin nhắn lạ. “Em Ram ít, sao thầy Run nhiều thế? Mình nghỉ chút dạo Search trên khắp nẻo đường này cho thoải mái đã nghe anh”. Khi nào bắt đầu buổi học thầy cũng: “Hello em khỏe chứ? Nào bắt đầu từ Microsoft Windows nhé!” . Thầy thích cách em dí dỏm: “Dạ. Em nhớ là mình Windows 7 seven đang sẵn mở”. “Thầy luôn có mặt bên Keyboard và lúc nào cũng sẵn sàng nhấn Shift viết tên em – Tình Biển đó. Sao em cài Password chẳng Open, mở cửa trái tim Seven anh vào đó. Nếu em Delete anh sẽ Cancel cho coi…Và mỗi lần Click em vào trong nỗi nhớ, khi say thấy em như có ở trên, Pageup anh lên và Undo cho cuộc sống”. Em khúc khích cười. “Capslock chứ anh” và thầm thì, “Em không tham @ và Esc. Enter ngay anh nhé, trái tim yêu mở sẵn đợi chờ…Nhưng em lướt web, bao nhiêu thằng Trojan săn đón, biết làm sao. Anh hãy làm Norton Anti Virus cho em nha”. “Nhất định anh sẽ dạy em cả Clean Install”. Nhiều khi học bài mà nghĩ thầy đang tán tỉnh em vậy đó. “Mình hẹn hò vào Forum – Internet, gửi lời thương truyền bằng phương thức Get, nhớ bóng hình qua địa chỉ IP nghe em?”. Chẳng bao  em thuộc làu các tên riêng tiếng Anh về cách lập trình, ổ cứng ổ mềm, các phần nọ phần kia của máy tính. Em trả lời thầy trôi chảy bằng cả vần thơ vui hóm hỉnh: “Accept nhé anh, lời tỏ tình bất chợt. Hai trái tim yêu sẽ Connect dài lâu”. Anh tủm tỉm cười và thầm thì vào trong micro gửi tới tai em. “Dẫu Phishing có lừa dối đến đâu, tin anh nhé vì tình anh còn mãi. Anh đã Save em vào trái tim rồi”.

Aimi không hẳn là một đứa ngu dốt, chỉ vì em chưa được học nên chưa biết mà thôi. Kiến thức cơ bản về máy tính em đã nhớ và thuộc. Gần đây, vào những buổi tối Aimi mở máy học bài vừa chát với Yuki, thao tác gõ máy nhanh, thuần thục và rất nghề nữa. Yuki cũng không ngờ cô học trò ngày nào hỏi về máy tính một chứ bẻ đôi không hề biết vậy mà lại tiếp thu nhanh đến thế, thầy phục lăn. Cô ấy còn biết cách thể hiện tình cảm của mình qua những biểu tượng sẵn có trên mạng rất ngộ nghĩnh và nghịch ngợm nữa. Gần một năm trôi qua hai thầy trò vẫn miệt mài dạy và học cho nhau, thăm hỏi nhau ân cần như đã từng gặp gỡ thân quen ở ngoài đời như vậy. Những buổi em học, thầy chỉ cho em toàn từ ngữ dễ thương như là hai người đang yêu. Sau mỗi buổi học hai thầy trò lại trở về “đời thường”, trò chuyện qua cả tin nhắn di động. Những tiếng reng reng quen thuộc hàng đêm lại bắt đầu thổn thức ở trong chăn, có lẽ em sợ làm phiền cô bạn ngủ chung phòng. Hàng đêm, sau khi chui vào chăn ấm Aimi bắt đầu mở di động bấm tin nhắn gửi thầy Yuki với lời nhắn rất nồng nàn “Thương yêu ngủ ngon nhé và có giấc mơ đẹp”. Không có hồi âm trở lại. Nhưng Aimi thấy ấm áp hẳn lên, rạo rực niềm vui và ôm gối đi vào giấc ngủ ngon lành như đang được thầy ôm mình cùng ngủ. Cô đã đem lòng yêu thích thầy Yuki từ bao giờ không biết nữa…Đêm nay cũng như mọi đêm khác, cô chưa kịp làm cái việc như mọi ngày thì reng reng có tin nhắn của thầy đến trước. “Aimi em đã ngủ chưa, anh nhớ em quá!” . Aimi như bừng tỉnh, cô ngồi hẳn dậy dụi mắt mấy lần, bật đèn sáng hơn để soi cho rõ hàng chữ như vẫn còn mới nguyên hiện ra trước mắt. “Thầy ơi! Đây là tâm sự thật của thầy hay là bài học thầy đang dạy em đó?” Cô lẩm bẩm hết mâm mê cái di động, lại hôn hít nó như thể ôm hôn một người tình đang có ở ngay bên cạnh mình. Có lẽ đây là lần đầu tiên Yuki hồi âm lại tin nhắn chúc ngủ ngon của cô bằng lời lẽ thương yêu như thế, kể từ khi hai người quen biết nhau tới giờ. Cô còn nhớ như in lần đầu tiên Aimi được Yuki gởi cho tấm hình qua email thay lời giới thiệu, cô như dán chặt cặp mắt vào tấm hình đó sau mỗi lần mở máy. Thậm chí cô còn đưa lên làm ảnh nền để tiện cho việc ngắm nghía thầy mỗi đêm. Cô nghĩ lại buổi học qua mạng lần đầu tiên “em mở máy chát đi” Aimi thật sự lúng túng “Chát là thế nào hở anh!” .Yuki không biết trả lời sao lại nhắn tiếp “Máy em dùng trình duyệt nào” “Trình duyệt là gì hả anh?” “Trời đất! Con bé này…” Thoáng vẻ thất vọng… “Aimi hình như chưa biết một tí gì về máy tính, thế này thì làm sao mà dạy cho cô ấy hiểu ?”. Nhưng với lòng nhiệt tình sẵn có, anh gắng thử sức mình một lần xem sao. Vậy mà đến nay Aimi về cơ bản đã nắm và sử dụng được thành thạo máy tính như một người qua trường lớp thực thụ. Anh vui vì điều đó lắm. Để thưởng cho em, tháng tới được nghỉ hè, anh nghĩ mình sẽ sắp xếp một lần đi gặp em, sẽ bước ra ngoài màn hình, gặp cô học trò dễ thương hóm hỉnh. Nghĩ vậy Yuki liền gửi tin nhắn trong phần bài tập tới em “Anh đặt trái tim rồi đó, mong em Exit nhé. Từ biệt Chat room, ta thoát ra ngoài Window nơi ban đầu đã hẹn. Mình sẽ tạo chương trình mới, Module của em, anh nhường làm Class. Em cứ Hook vào đời anh, xin trao cả trái tim khờ….”.

Thấm thoát đã tới ngày hẹn, chỉ còn vài tiếng đồng hồ nữa là chuyến tàu nhanh ghé bến. Aimi hồi hộp quá, loay hoay bới tung cả vali áo váy đem ra mặc thử mà vẫn chưa ưng được cái nào. Cái thì hở cổ hơi sâu, cái thì màu tối khó coi, cái thì nhìn già trước tuổi.v.v… Cuối cùng cô cũng chọn được một tấm áo vừa ý, liền váy dài chấm gót chân, rất nhã nhặn, thư sinh và trẻ trung khác lạ. Tác phong nhanh nhẹn, cô mặc ngay vào rồi trang điểm nhẹ nhàng, bước ra xe đi đón thầy cho kịp giờ. Chốc chốc cô lại ngước nhìn giờ trên tấm bảng treo trước nhà ga ngóng đợi. Bỗng phèng phèng… tiếng tàu bắt đầu vào ga nghiến ken két xuống đường ray khiến cho Aimi càng thêm hồi hộp. Kia rồi! chàng sinh viên vai đeo túi balo đang bước tới, nhưng sao đi bên cạnh anh còn có thêm một người con gái xinh đẹp khác, cử chỉ của họ rất thân mật gần gũi. Cô cuống quýt, không tin vào mắt mình, lại vội vàng lấy tấm hình lúc nào cũng cất trong ngăn túi ra ngắm nghía. Đúng là Yuki, thầy của cô đây mà. Sao lại có chuyện thế này? “Thầy ơi sao thầy lừa dối em”...Cô chạy đi chạy lại lăng xăng không biết xử trí ra sao. Đón anh hay bỏ về, chưa kịp phản ứng gì thì thầy đã tới nơi. Không còn nơi ẩn nấp hay né tránh. Bốn cặp mắt ập vào nhau như tóe lửa. Aimi mắt đỏ ngầu cúi ngằm mặt xuống không cất lên được lời nào kể cả việc chào hỏi. Thầy cũng thấy lúng túng, lý nhí giới thiệu đủ cho Aimi nghe: “Đây là Masa vợ của anh mới ở quê đến chơi, nhân thể anh mời cùng đi thăm em luôn. Đã hẹn em rồi, sao để lỡ. Trước kia cô ấy cũng là học trò trên mạng như em đấy Aimi à...”.

Aimi bỗng thấy tai mình ù đặc, chỉ thấy văng vẳng trong đầu lời bài hát “Nếu anh đừng hẹn… Lỡ yêu rồi làm sao quên được anh ơi…” ca sĩ Hương Lan thường hát, cô rất thích nghe mà sao bây giờ sợ những lời hát kia cứa vào con tim đau nhói. Mới trước đó thôi cô còn tưởng tượng ra cảnh lần đầu gặp nhau, chắc sẽ được anh dang đôi tay vạm vỡ, ôm chặt lấy mình như biểu tượng chát vẫn thường làm. Aimi sẽ ngây ngất tận hưởng cảm xúc mật ngọt tình yêu ngập tràn, căng đầy tim phổi. Cô sẽ không nói được lời nào và cứ muốn ôm cứng lấy thầy đứng im mãi như thế… Nghĩ đến đó đôi má cô đỏ ửng hồng lên và luống cuống nhìn quanh xem có ai thấy không… vậy mà… Nay nghe “thông báo” đã có vợ… sao không nói cho em biết. Em cũng tự trách mình quá vô tâm sao không hỏi thầy điều đó trước. Em là đứa cả tin hay em quá mộng mơ?

Tiếng tàu rời ga rú vang inh ỏi khiến hai người sực tỉnh, nhà ga đã vắng teo chỉ còn lại ba người chơ chọi… cả ba lúng túng như gà mắc tóc. Để không làm cho vợ hiểu lầm, thầy lấy lại bình tĩnh, cởi mở nhắc khéo. “Nhà em có ở gần đây không, ta về đi, cho thầy xin cốc nước uống đã, khát quá !”.

Cô bạn gái cùng phòng đã nấu chín cơm từ bao giờ đang đợi hai người về cùng thưởng thức. Bữa cơm chiều thân mật có món canh khổ qua mà Aimi rất thích, nóng hôi hổi nhưng giờ đây Aimi chỉ đăm đăm nhìn lên đó, thi thoảng lí nhí một vài câu gì không rõ, tới khi đưa miếng canh lên miệng húp một ngụm thì nó đã nguội ngắt từ bao giờ, đắng ngắt. Cô bạn bấm Aimi ra sau nói nhỏ “ Tao đã bảo rồi mà, tin làm sao được đàn ông, nhất là tình trên mạng, kể cả là thầy hay thánh đi chăng nữa…”. Đúng là cô đã tin anh, tin yêu một người mà bấy nay cô vẫn kính trọng, cô hy vọng được gặp thầy, người tình bước ra từ thế giới ảo như tìm thấy kim cương giữa sa mạc mênh mông. Thế là kế hoạch đêm nay cô sẽ vít cổ anh xuống thỏ thẻ nói lời tri ân “ Em xin trả ơn Thầy…”, rồi hé mở đôi môi mọng đỏ chờ đợi nụ hôn anh nồng nàn đắm đuối. Tất cả chỉ là giấc mộng mà thôi. Cô mệt mỏi nhìn màn hình xanh lét. Một tin nhắn kết thúc buổi hẹn. “Thôi nhé anh Windows báo lỗi, em nguyện làm Soft test đơn phương.”

Japan 20/11/2012

N.T.M

Bài viết khác

violin amazon amazon greens powder