Mấy năm trở lại đây, ngày Valentine dần trở nên phổ biến với người Việt Nam. Mỗi người có một cách tiếp cận riêng. Với các nhà thơ, không ít người đã tri ân tình yêu của mình bằng những vần thơ tươi mới. Ngày Valentine năm nay, Vanhaiphong.com rất vui nhận được chùm thơ của nhà thơ Trần Mai Hường – Tân hội viên Hội Nhà văn Việt Nam, xin được giới thiệu cùng bạn đọc.
Mấy năm trở lại đây, ngày Valentine dần trở nên phổ biến với người Việt Nam. Mỗi người có một cách tiếp cận riêng. Với các nhà thơ, không ít người đã tri ân tình yêu của mình bằng những vần thơ tươi mới. Ngày Valentine năm nay, Vanhaiphong.com rất vui nhận được chùm thơ của nhà thơ Trần Mai Hường – Tân hội viên Hội Nhà văn Việt Nam, xin được giới thiệu cùng bạn đọc.
Nhà thơ Trần Mai Hường (Ảnh internet)
THƠ LÚC KHÔNG GIỜ
Những ý nghĩ đục
Chung chạ với đêm
Bế em xoay vòng lối cỏ
Hình như phút ấy sương mềm
Hình như vẫn là anh
Người đàn ông chỉn chu như kinh
Nồng nàn hơn lửa…
Đừng hỏi tại sao thu đánh dấu mình miên man vàng cúc
Đừng hỏi tại sao xứ Đoài mây trắng
Đêm mặn nồng đến nhường kia
Em giấu nỗi em vào dốc đêm bão lốc
Mặc vùng vằng sai đúng
Cố thoát khỏi cung mê dại
Bằng ngụy biện trái mùa rồi tự thả mình trôi
Những ý nghĩ vẫn điềm nhiên cười
Bế em xoay vòng lối cỏ…
ĐÊM TÌNH NHÂN
Tháo trời tìm dấu địa đàng
Chúng mình một đêm chung ngõ
Đâu sông Ngân Hà, đâu cầu Ô Thước
Mới chạm bờ lau… Ơi sóng đã lừng…
Thêm một lần em nhu mì trong anh
Anh tham lam như gã nhà giàu biết trước giờ khánh kiệt
Này ngải, này trầm, này bùa mê thuốc lú
Em uống mật đời môi bỏng đến trăm năm…
Mình tiêu hoang cho hết đêm tình nhân
Địa ngục, thiên đường dắt nhau trốn biệt
Hình như ai làm mắt em nhòa ướt
Nước mắt đàn bà anh lau bằng ấp úng vòng ôm
Em muốn ngàn lần được đặt môi thơm
Lên đôi mắt anh – kẻ tu hành chưa bao giờ biết giận
Em buồn vui thất thường anh chịu đủ
Lấy nồng nàn anh nhốt chặt yêu thương
Em vẫn dặn lòng tập nhớ tập quên
Cái ngõ nhỏ hai đứa mình đã lạc
Cái ngõ nhỏ mốt mai rồi xa lắc…
Vẫn nhớ ngày lau lách sóng lừng yêu.
CHO NGƯỜI MONG GẶP
Có một ngày đá bỗng thấy nhớ nhung, nỗi nhớ vu vơ từ nơi nào xa lắm, mây như mướt hơn khoe trời ngọt nắng, ngọn gió mềm lay khẽ phím non tơ.
Ngỡ qua rồi những run rẩy xa xưa, thời phấn trắng bảng đen tươi nguyên màu áo, tình yêu ngàn đời vẫn trái tim mách bảo, thuở tinh khôi lại chập chững tìm về.
Em rưng rưng đón nhận đam mê, khẽ lùa tay chặn tim mình lỗi nhịp, có phải anh thực hư hư thực, dan díu nào mặc định sóng đa đoan.
Đêm trống đêm em hờn giận thời gian mà thời gian thích đùa dai đến lạ, em như chấm buồm nhỏ nhoi giữa trùng trùng biển cả, nào biết dưới biếc xanh kia ẩn chứa những gì.
Chợt bàng hoàng khi khép nhẹ hàng mi, ẩn hiện bóng hình người em mong gặp, biết đâu… biết đâu… ở một nơi xa lắm, anh cũng như mình… lặng lẽ… biết đâu…
T.M.H