
Vanhaiphong: Ngày 15/01/2025, Hội Liên hiệp Văn học Nghệ thuật Hải Phòng tổ chức Hội nghị tổng kết công tác năm 2024 và kết nạp hội viên mới. Trong số 25 văn nghệ sĩ được kết nạp lần này có 9 Hội viên chuyên ngành văn học. Với niềm vui chào đón những gương mặt mới của nền văn chương đất Cảng, BBT trân trọng giới thiệu một số tác phẩm của các tân hội viên.
Trần Hồng Ánh
GỬI THÁNG CHẠP
Cuối năm vơi những hôm nào hờn dỗi
Đêm về mơ mái tóc sẻ thành đôi
Một nửa để làm chăn hay làm gối
Còn nửa kia vò rối ném lên trời
Tháng chạp cạn dần dần trên lịch cũ
Dáng hình quen rón rén đợi bên đường
Niềm mơ ước mượt mà trong vành mũ
Tôi về nhà vẫn thấy thoảng mùi hương
Thương giọt nắng run run chiều gió bấc
Áo len dày vẫn rét dưới làn da
Chút lầm lì đủ khiến ai bỗng nấc
Vờ nhặt lên một chiếc lá bàng già
Thôi đành vậy cứ đổ cho tháng chạp
Rồi nghiêng đầu ngả bóng vạt áo hoa
Giá có được em dành cho sợi tóc
Tôi mang về trói buộc giấc mơ xa.
THÀNH PHỐ VÀO THU
Liễu chải tóc soi gương Hồ Tam Bạc
Gió mùa thu man mác thảm cỏ mềm
Và ai nữa bước chân cũng khác
Tôi ngập ngừng trước ngõ nhà em
Hàng phượng vĩ đã thay màu rực đỏ
Cho hoa sữa bồng bềnh ngõ cũ thân quen
Trận mưa thu thầm thì tâm sự
Vành nón nào nghiêng tím hoàng hôn
Những chiếc lá thả đầy mặt phố
Tôi nhặt lên ấp ủ lòng mình
Mỗi chiều về em đi ngang ngõ
Cả đất trời như thể bước vào thu.
VỀ THĂM TRƯỜNG CŨ
Cánh phượng hồng còn đỏ giấc mơ
Nỗi nhớ buổi nào vương trang vở
Ríu rít chim xanh non nhịp thở
Tôi về thăm lại trường Ngô Quyền
Cây bàng già lấp ló búp trinh nguyên
Sân trường vẫn lung linh tà áo trắng
Thuở vụng dại một thời hoa nắng
Tiếng guốc cầu thang cơi gió thơm đầy
Khung cửa lớp đang nhắc tôi đây
Ôn kỷ niệm xưa ngỡ lòng nhoi nhói
Khẽ chạm tay nhau một chiều nông nổi
Chẳng nói sao mà rung cả sân trường
Lá bàng giờ sẫm đỏ yêu thương
Thầy cũ bạn xưa ùa trong ký ức
Cuốn lưu bút lại tím màu rạo rực
Thầm gọi tên ai thuở áo trắng sân trường
Phía ngoài kia náo nức những con đường
Thuở học sinh là hành trang lóng lánh
Mỗi lần qua phố Mê Linh hay đường Nguyễn Đức Cảnh
Hải Phòng có nơi này đã chắp cánh tôi bay.
THÁNG CHẠP VỀ
Tháng Chạp về em có biết không
Gió đông bắc thổi lá khô xào xạc
Thành phố xô bồ khói sương bàng bạc
Sông Cấm loang tiếng gọi con tàu
Nơi từng là bãi sú, bãi lau
Giờ khang trang khu trung tâm hành chính
Đến nơi nào cũng ngỡ hải âu đang tung cánh
Đất Cảng vươn mình ngạo nghễ những tầm cao
Tháng Chạp về trong nắng xôn xao
Anh ủ dáng em vào áo xanh người thợ
Để những chiều tan ca trên phố
Cuối năm rồi đã thấy xuân sang.
THĂM LÀNG GỐM
Thêm một ngày tôi đến Minh Tân
Ngỡ gặp mấy trăm năm trước
Kia bộ ấm chén Da Chu
Dáng thanh nhã bao người mơ ước
Được sinh ra từ làng Dưỡng Động
Trong những lò gốm thủ công
Đâu dượng đất trúc thôn hoa đào nổi giữa dòng sông
Để gốm có màu phù sa tự nhiên
Màu áo vùng nông thôn Bắc Bộ
Và tôi gặp dáng em
Mầu men châu thổ
Dồn tụ bao ánh lửa
Gốm mang màu phù sa
Đất đai này đơm hoa
Em bên những sản phẩm gốm sứ
Tươi xinh nét cười
Làng nghề Thủy Nguyên thương hiệu truyền đời
Miền quê ven biển chiều chiều em nhắc nhớ
Giữ ấm lửa bên bờ sông Giá
Có dáng men màu châu thổ
Cho chúng mình bồi đắp phù sa nhau.
T.H.A.
Trương Minh Hiếu
THẬT LÒNG THU SANG
Có một miền gió ngược
Thổi nồng nàn qua sông
Bóng cầu rơi đáy nước
Phù sa rưng rưng hồng
Níu những ngày cuối hạ
Nhạt thếch màu thủy chung
Bằng lăng thương chân vạc
Lội bãi sông tìm chồng
Cây sấu mùa dâng quả
Gió nặng lòng đong đưa
Buồn tênh chanh cuối vụ
Tủi phận mình hết chua
Bông phượng già tắt lửa
Than tiếng ve tro tàn
Chênh vênh hoàng yến nở
Buông mành vàng xênh xang
Vòng về qua lối ngang
Vấn vương hương cỏ lạ
Nếu dứt tình mùa hạ
Thì thật lòng thu sang.
HOA DẠI
Bừng sắc dâng ngời ngợi ngày nắng muộn
Tha thướt gió gọi hương muôn cánh lụa
Thoang thoảng chiều lơ đãng bóng tay đưa
Bước mải miết mà lời thì lần lữa
Nhắc tên loài hoa thật là hoa
Đào thắm đỏ chào xuân, phượng bừng bừng đón hạ
Cúc thầm thì vàng chan chứa tận thu đông
Có một thời hò hẹn với mênh mông
Màu hoa tím ngờm ngợp trời nhung nhớ
Ngan ngát nở trái ngang mùa duyên nợ
Biền biệt tàn thăm thẳm sắc chia ly
Thôi chẳng cần thật nữa để làm chi
Mà cứ dại như hoa là tên gọi
Nếu có lỡ mùa sang, có trót màu đón đợi
Vu vơ miền hoa dại để mà buông.
ĐẢO KHÔNG TÊN
Ở nơi ấy có hòn đảo không tên
Nhô lên từ đáy biển
Chỉ cách nửa tầm nhìn đã là bờ là bến
Nhưng tự bao giờ tiếng gọi vẫn xa nhau
Lúc neo tàu găm tới tầng cát sâu
Chúng tôi nối chân nhau ùa lên với đảo
Vin lệch nhành cây, bám đu nhàu vai áo
Dừng lại giữa chông chênh nhìn bốn phía biển trời
Đảo vắng cánh chim
Đảo heo hút bóng người
Con ve bỏ đàn áp ngực vào vách đá
Tiếng réo ran ngỡ quen mà rất lạ
Ngân vang níu giữ mùa hè
Đêm sao rơi, thao thức gió tràn trề
Đảo lặng thinh chìm giữa ngàn tiếng sóng
Người với đảo vo tròn cơn trống vắng
Sớm mai lên nao nức gọi mặt trời
Là gì đâu từ phía xa xôi
Chúng tôi tìm ra đảo
Tàu nhổ neo lưu luyến lời hư ảo
Chở ước hẹn quay về thầm thĩ đảo không tên.
CÂY TRINH NỮ
Tròn xinh như con mắt
Hoa nở tím bên đường
Cái cây dại bình thường
Bao nhiêu người bắt gặp
Mình đầy gai nhọn sắc
Búp lá vẫn non mềm
Giữa chiều hè bụi trắng
Vẫn một màu xanh êm
Ngại tia nắng chạm mềm
Khép đôi làn mi mỏng
E chút gió thương thầm
Mãi nghiêng mình xao động
Ai một lần mơ mộng
Ép hoa vào lòng tay
Để gặp rồi thương nhớ
Em thẹn thùng thơ ngây
Bao người từ bao ngày
Gọi tên em: Xấu hổ
Nên hồn anh đâu lỡ
Trộn đầy vào hương em
Ước một đêm trăng lên
Đường không còn ai nữa
Anh quỳ xuống đất mềm
Đón em vào hơi thở
Muốn gọi em thật nhỏ
Trinh nữ của anh ơi
Cái trong trắng suốt đời
Chỉ mình anh hiểu rõ
Xin em đừng xấu hổ!
HAI PHÍA KHÔNG LÀ
Lặng nhìn theo phía xa vời
Quãng sông vắng bến, khung trời vắng mây
Mịt mờ cây với là cây
Dối lòng tay lại cầm tay của mình
Hình như có gió vô tình
Có chân ai bước thập thình sau lưng
Có gì đâu để mà …Nhưng
Với ai ta cũng dửng dưng thôi mà
Cuốc đâu nhìn lại hóa gà
Là không ai đấy. Ta và không em.
T.M.H.
Nguyễn Quốc Trưởng
LỤC BÁT THỜI BÌNH
Kính tặng hương hồn các liệt sỹ
Ngập ngừng chiều cũng tan ra
Hương trầm ngút ngát la đà khói sương
Tìm người trong cõi âm dương
Chúng tôi trở lại nẻo đường đạn bom.
Thời gian xoá dấu đường mòn
Chiến tranh xa mãi vẫn còn nỗi đau
Nhìn đằng trước, ngoảnh đằng sau
Người xa chưa thấy mà đâu cũng rừng.
Gửi trao mắt mẹ rưng rưng
Và ngời mắt chị đã từng lệ rơi
Tiếng lòng thương nhớ đầy vơi
Các anh có biết chúng tôi đi tìm?.
Rừng xưa lảnh lót tiếng chim
Trái tim chỉ lối ta tìm đến nhau
Cách rời mà có xa đâu
Âm dương một khoảng đất nâu rừng già.
Nhói hồn mảnh đạn dưới da
Kẻ còn người mất ai mà không đau
Hình hài, in dưới đất sâu
Bi đông, dép lốp, bút màu Trường Sơn.
Mưa dồn gió giật bao cơn
Qua năm qua tháng chẳng còn nhận ra
Đôi dòng địa chỉ nhạt nhoà
Lời quê hương đọng, vỗ oà sau lưng…
ĐÊM HẢI PHÒNG NHỚ NGUYÊN HỒNG
Điếu cày luôn giắt sau lưng
Rượu be, thịt chó bạn cùng thế gian
Ấp Cầu Đen,chợ Nhã Nam
Ấp Tranh Bố Hạ lại sang Hải Phòng
Góc xưa!
Nay phố Nguyên Hồng
Bên sông Tam Bạc
Vẫn ông và đời.
Mẹ Sa giờ bán chè xôi
Anh Năm đã có xe hơi nhà lầu
Tám Bính tập hát đôi câu
À ơi … đêm xuống ở đâu! mới là.
“Sóng gầm” hay tiếng lòng ta
Tóc trăng ông xoã, vỡ oà… tiếng đêm.
TẶNG RIÊNG MỘT NGƯỜI
Nào lau nước mắt đi em
Tàn trăng còn lại những đêm hẹn hò
Hồn quê mẹ đã tặng cho
Lỡ đem ký thác bãi bờ phù du.
Bập bềnh tắc nghẹn lời ru
Hắt hiu ngọn gió trời mù sương rơi
Phật cao chẳng với tới người
Bước chân lạc bước cứ vời vợi xa.
Có còn một tấm thân ngà
Vật vờ son phấn, la đà chén say
“Ớt nào là ớt chẳng cay”
Cho anh nhận bỏng rát này để quên.
Thôi nào đừng khóc nữa em
Vẫn còn sót lại cánh sen cuối mùa
Lỗi lầm bán chẳng ai mua
Lá đa nhặt được sân chùa vẫn thiêng.
Nam mô lạy trước cửa thiền
Cầu khô nước mắt, cho riêng một người
Xin đừng bèo dạt mây trôi
Niềm đau tan giữa dòng đời bao dung.
LỤC BÁT CHO EM
Thơm như hạt gạo tháng ba
Đẹp như là lúa làng ta được mùa
Tảo tần nắng sớm, chiều mưa
Đôi vai gồng cả những trưa gió nồng.
Mát trong như nước dòng sông
Dìu anh qua những đường vòng khó đi.
Nhà mình đôi lúc có khi
Yêu thương, hờn giận nói gì được đây.
Bầu trời vẫn một màu mây
Ánh trăng thì vẫn trăng ngày ấy thôi
Bây giờ tươi lại nụ cười
Tháng ba rét ngọt hơn hồi ngày xưa.
Dẫu rằng đạm bạc rau dưa
Cơm canh thì vẫn còn thừa niềm vui.
Mặt trời vẫn ở trên trời
Ánh trăng em vẫn rạng ngời ánh trăng.
Mong sao đôi má thêm hồng
Nụ cười trẻ mãi bên chồng bên con
Hoa nào sánh được bằng em
Tỏa hương thơm ngát, ngát thơm bốn mùa.
Cứ gì mồng tám tháng ba
Em là hoa hậu của nhà quanh năm.
VIẾT CHO CON MỚI TẬP BƠI
Nhìn gần, rồi lại trông xa
Thì ta sẽ thấy bao la đất trời
Bám bờ cho chặt con ơi
Vẫy chân đều nhịp là người nổi lên.
Giờ con còn bé tý hin
Ven ngòi thì vẫn phải vin vào bờ
Phòng khi người lớn ở xa
Sảy chân xuống nước, tự ta cứu mình.
Tự tin là phao cứu sinh
Bên người khác tắm đừng rình trộm xem
Tập nhiều con sẽ thành quen
Giữa dòng trong, đục đừng khen đã tài.
Biển thì rộng, sông thì dài
Với tầm càng bước ra ngoài càng sâu
Con đừng tin những đẩu đâu
Chuồn chuồn cắn rốn chỉ đau một mình.
N.Q.T.
Đinh Minh Thiện
MÙA XUÂN CỦA MẸ
Câu hò dạm ngõ mùa đông
Cánh buồm gợn gạo dối lòng chưa no
Đối lưu gió đảo cánh cò
Đọt lau rũ rĩ, bẹ mo tách buồng
Vô tình như chạm vết thương
Nỗi đau khép miệng sang chương khác hồi
Đồng chua váng đặc thèm vôi
Tay gầy mẹ níu khoảng trời da cam
Triều lên gà mới tách đàn
Vài con dế trũi cào hang trốn đời
Niềm vui phút chốc chia đôi
Khi nghe tiếng khóc, tiếng cười sơ sinh
Mẹ ơi nắng vã sân đình
Lo toan ký gửi tâm linh lên trời
Cánh buồm nâu bạc rã rời
Biển mênh mông quá biết nơi nào về
Sóng buồn vấp khúc thân đê
Sáo diều sặc gió não nề thinh không
Vì đời nhành lúa len bông
Lụy tình mà những dây hồng cố leo
Khói lam quyện xoắn lưng đèo
Hạt sương lấm tấm như gieo giá mầm
Lũ ong mót mật mùa không
Mạ non chen lấn đợi đông giao mùa
Cánh buồm ơi đã về chưa
Để triền sông lạnh bỗng thừa bích neo
Đò ngang tạm gác mái chèo
Nắng tan gợn song, nắng theo xuân này
Thương về đất mẹ chiều say
Bàn tay chua mặn, bàn tay sạn sần
Mẹ ơi nắng đã cập xuân
Cánh buồm thắm lại, tiết dần ấm lên
Mộ cha cỏ chớm non thêm
Nụ đào mở mắt cánh mềm mỏng manh
Khuôn trời đa giác thật xanh
Con về với mẹ, nắng mành ngày thơ.
NGÀY THỔ CẨM
Tước lanh dệt ngày thổ cẩm
Hoa văn méo tròn ngang dọc
Xúng xính phiên chợ đầu năm.
Mẹ dạy em thêu từ lúc đá nảy mầm
Mẹ tặng em chiếc vòng bà truyền lại
Ngô mót thời con gái
Ngô chửa con so.
Mười lăm tuổi tự biết ghẹo nhau
Em về bản lạ
Chiếc quẩy tấu cài mùa đến chậm.
Phiên chợ sáng
Em đổi nỗi lo
Anh mua khấp khởi
Sương muối ướp đẹn nhũ đào.
Con mình lau nhau
Tuổi thơ thèm viên kẹo lạ
Chiếc cù xoay trên đá
Giấc mơ xoay xoay.
Lửa thân ngô lộc ngộc
Đêm giật mình tiếng gà mộc
Gió vít dọc cao nguyên.
Em khóc hiền
Anh ru khèn vụng dại
Lời thơ anh ăn mày gió dại
Sương mù nuốt đá cao nguyên.
Hà Giang đánh dấu ngày
Đá Hà Giang trộm khóc
Váy thổ cẩm che tuổi thơ đói học.
Tự nhiên anh làm chồng
Tự nhiên em thành vợ
Như duyên nợ đá trời.
Mưa xiên
Váy em sặc sỡ
Khúc hát màu chàm
Ngày thổ cẩm
Xuống dòng…
MÙA ĐÔNG TÂY BẮC
Người đi nắng cũng vợi theo
Cỏ hoa mướt lẩn, hông đèo cớm quây
Địa y trắng vỏ cây gầy
Tóc em bết bím, rỗi ngày dềnh dang.
Quả chuông một đoá vông vàng
Đuốt đà dáng mẹ cuối đàng chạy mưa
Tay trần anh đếm tuổi đùa
Tuổi vừa cho mẹ, tuổi vừa tặng ai.
Xông xênh ngày rỗi tháng dài
Thảm tam giác mạch điểm vài chấm son
Mặt trời tuột dốc sơn thôn
Lá xanh bầm dập trách hờn cơn giông.
Tân Uyên, Mõm Gió tồng ngồng
Te tua tàu chuối cánh đồng Mường Than
Thương cô cắm bản đại ngàn
Cơn mưa giở giói, thu tàn rã đông.
Nước chồm ngoặt khúc khe cong,
Con đường độc đạo,
gió vòng tránh nhau…
BAO CẤP
Nhớ ngày vác rá đi vay
Bo bo mục nấu nửa ngày chưa tan
Sắn vùi cháy dở bếp than
Gạch nung lạnh góc đêm hàn mùa đông.
Nửa đời bao cấp vui không
Rủ nhau xếp lốt người đông hơn hàng
Phiếu tem xẻ dọc cắt ngang
Mượn ô cân thịt trả nàng mớ rau.
Rồi ngày hai đứa cưới nhau
Phích đèn bạn tặng để lâu không dùng
Căn nhà tập thể tối bưng
Ngăn tường liếp tạm bập bùng đêm mưa.
Con mình như đám lau thưa
Cứ vêu vao lớn như vừa cớm quanh
Bấc dầu đen muội khói xanh
Bột màu báo cũ dán tranh treo tường.
Nhìn em quần vá anh thương
Quạt mo rách để đầu giường phần con
Bo bo ăn mãi vẫn còn
Dắt don, cà muối đỡ cơn đói lòng.
Cái thời bao cấp cho không
Ai ai cũng ủ trong lòng giấc mơ
Nụ cười xanh đến bây giờ
Cài lên xước nhớ câu thơ bãi bồi.
Phố đông chuyện cũ xa rồi
Đường phên, tóp mỡ cứ vời vợi đong…
VŨ KHÚC MƯA
Ngày chờ Tết
Đầu nụ hồng gói bằng giấy báo
Tôi bóc chữ ra xem
Như mưa chẳng chờ em
Chiều bóng nhãy.
Mưa trượt mái hiên
Dập mặt phố
Còi xe sấp ngửa
Lời nguyền rủa đa sắc màu bị làm phiền
Đứa trẻ nhìn mưa khóc hiền
Như ngày mất mẹ…
Hàng cây giấu nhẹm mưa vào kẽ đất
Đợi mùa xuân cho lá ăn
Thì ra phố chẳng phải sân chơi
Phố ngợp ngày nắng vội.
Mưa gửi niềm tin nhầm lần cuối
Hoa cựa mình nở trong gói chờ tôi…
Đ.M.T
Minh Thu
NHỚ
Đi xa rồi biết nhớ
Muốn níu thương về gần
Anh gom chiều se lạnh
Gửi mây về ươm xuân.
Bởi thương cùng nên nhớ
Chút buồn ru lá êm
Thu tắt bên khung cửa
Đông khẽ luồn vào đêm.
Nỗi nhớ chẳng thành tên
Mà chiều vàng cả lá
Cứ buồn vui đến lạ
Như ta vừa biết yêu.
Xa chút mà đã nhớ
Mong chờ ngày về bên
Một mình vừa thấy thiếu
Lại thấy thừa, lạ không?
Em gửi nhớ vào đông
Anh nhận về ủ ấm.
MÙA THU XANH
Non cao trải một màu xanh
Ban mai thả sợi tơ mành hong sương
Hương thơm thoang thoảng ven đường
Tiếng chim gù gọi yêu thương tìm về.
Thung sâu vừa tỉnh giấc mê
Đón mùa đến với tràn trề khát khao
Một miền lau trắng lao xao
Cùng bờ cỏ mượt thì thào:Thu sang.
MÙI NGHỀ
Nồng mùi bùn ngay ngái mùi rong rêu
Mặn vị nước chua mùi mồ hôi chảy
Dầu đèn lấm chai ám vương khét cháy
Sớm hôm
Nồng – Ngái – Mặn – Chua.
Những ngày nồm dở ướt dở khô
dở phơi, dở cất.
Người cũng dở theo vụ mùa được mất
Ăn ngủ loạn giờ
Cười khóc giữa đồng không
Ăn con tôm lột người gò lưng cong
Nuôi được con cá béo ngày đêm đỏ mắt
Người người ấm êm
Chăn bông gối đệm
Chúng mình phơi sương tay buốt ruột run.
Giã biệt nghề xưa còn nhớ mùi hương
Vị mặn nước chua phèn
Mùi bùn nồng quyến luyến.
Thương nhau
Một thuở tay trắng.
Yêu nhau
Không quên được mùi nghề.
KHÚC TRÁNG CA CỦA BIỂN
Lồng lộng khơi
Buồm căng mình lướt sóng
Gió hân hoan nâng cánh hải âu xa
Nắng rực hồng nơi chân trời tỏa sáng
Biển hào hùng kể lại khúc tráng ca…
Tàu Không số, không phải không có số
Bởi ngụy trang khi xung kích chiến trường.
Địch phát hiện ta châm ngòi tự nổ
Bí mật giữ gìn huyết mạch giao thông.
Chiến thắng dội vang buồm dâng cao cờ hồng.
Người ngã xuống nước cuộn dòng ngầu đỏ
Dưới tận tầng sâu đại dương vẫn ầm ì vỗ
Kể về lòng quả cảm những chiến binh.
Kể chuyện về một thời cho ông ta đã hy sinh.
Cho đất nước bình yên.
Cho biển xanh hiền hòa ngàn con sóng
Ai đã từng nghe
Con đường Hồ Chí Minh trên biển
Dội vang lòng một khúc tráng ca.
MẸ TÔI
Mẹ tôi dãi nắng dầm sương
Dáng cong cong gãy chiều vương gió lùa
Nón mê đội nắng che mưa
Sắn khoai chẳng đủ bữa trưa cồn cào
Chợ trời nhặt nhạnh đồng hào
Con thơ bảy đứa hao hao tuổi đời
Nửa đường đứt gánh chơi vơi
Nỗi đau nén chặt tình người mở ra.
Mẹ là mẹ, mẹ là cha
Lúc nhu thủ thỉ vỡ òa cảm thương
Lúc nghiêm trị dứt ẩm ương
Lúc đăm chiêu tóc trắng vương đêm dài.
Tịnh nơi tọa lạc Phật đài
Nguyện cầu phúc đức cho dài kiếp sau
Khép môi nhẫn nhục khổ đau
Chân chim trũng khóe mắt sâu đắm buồn.
Răn con biết sống thiện lương
Của phù vân chớ vấn vương ham đòi
Buông tay mẹ trở về trời
Cháu con thương xót phận người truân chuyên.
M.T
Đặng Hữu Lượng
NHỚ MẸ
Mẹ ơi con ngoại thất tuần
Vẫn không quên được vũ vần mẹ xưa
Mội đời đội nắng chan mưa
Một đời xuân sắc mà chưa được nồng
Tròn trăng cất bước theo chồng
Quá tam tuần phải gánh gồng con côi
Lấy chồng vất vả lần hồi
Hàm oan cha gánh một đời mẹ ơi
Bờ sông bãi sú màn trời
Tình làng nghĩa xóm xa rời tình thâm
Ruột gan héo hắt tím bầm
Bát mồ hôi đổ tã tầm lệ chan
Bao giờ rửa hết hàm oan
Bao giờ mới hết gian nan cuộc đời
Câu thơ nghẹn ứ từng lời
Sao con quên được cuộc đời mẹ yêu..
VIẾNG NGHĨA TRANG VỊ XUYÊN
Tôi về đây giữa chiều mưa
Hàng ngàn bia mộ trắng đưa ngang trời
Vị Xuyên lửa đạn một thời
Bốn ngàn chiến sĩ dâng đời tuổi xanh
Tuần hương dâng viếng các anh
Khói hương quyện trắng như vành khăn tang
Ai cũng lệ đổ hai hàng
Thêm tiếng nghẹn nấc lại càng xót xa
Nghĩa trang rực rỡ cờ hoa
Ngàn nấm mộ gió thịt da đâu rồi
Các anh đi..một ngày thôi
“Cái côi xay thit” ngàn đời oán than
Chiến tranh biên giới hung tàn
Lũ quân bành trướng dã man vô cùng
Lặng nhìn một nấm mồ chung
Chúng tôi thắt dạ kiệt cùng nỗi đau
Quê hương nay đã mạnh giàu
Vị Xuyên vẫn mãi một màu tóc tang
Chỉ các anh luôn sẵn sàng
Tuổi mười tám giữ vinh quang ngàn đời.
CÙNG EM VỀ VỚI HỘI RƯƠI
Trời thu lãng đãng mây bay
Cùng em thưởng ngoạn một ngày hội rươi
Tay đan ánh mắt biết cười
Nhìn rươi bơi lượn mà vui đồng nhà
Triều cường con nước rút ra
Rươi xanh, rươi đỏ lượn là quyện nhau
Tầng tầng lớp lớp phau phau
Rươi lên từ đất sa màu đua chen
Rươi theo con nước triều lên
Rươi thành đặc sản một miền quê tôi
Một năm là mấy mùa vui
Em ơi nhớ đến, hội rươi lại về.
THĂM BIỂN ĐỒ SƠN
Đã lâu rồi lại về với biển yêu
Được bên em giữa chiều thu lộng gió
Biển hoàng hôn vạn sắc màu xanh đỏ
Sóng vỗ dập dồn theo ngọn gió khơi xa
Biển hôm nay con sóng thật hiền hoà
Cứ hôn nhẹ và nở hoa bờ cát
Sóng biển hay sóng lòng ta dào dạt
Mắt em biết cười cho cơn khát ta say
Đi bên em tay nắm chặt bàn tay
Tà áo thướt tha cứ loay hoay theo gió
Một chút toà thiên gió luồn còn bỏ ngỏ
Để dạ rối bời con tim nhỏ rộn thêm
Vai kề vai mùi hương biển ngọt mềm
Mọi đam mê cứ dài thêm đến lạ
Sóng xôn xao làm đất trời nghiêng ngả
Cứ khơi cạn mình miền đất lạ ta ơi.
GHEN
Chiều nay mưa gió giăng mành
Nhớ em, nỗi nhớ tròng trành… sao đây
Anh gom tất cả trời mây
Che cho em mãi hây hây má đào
Em ơi… trai lạ đừng chào
Đừng vội tin, tiếng xì xào xuýt xoa
Đi đường cũng phải tránh xa
Đừng cho ai chạm vào da thịt mình
Cả khi ngồi trước truyền hình
Chỉ xem thời sự, chuyện tình chớ nghe
Đêm mơ, nếu có bóng đè
Đường cong, khúc mẩy… phải che kỳ cùng
Nếu công việc lại tiệc tùng
Phải tránh xa.cánh say khùng cụng ly
Bạn trai “nịnh” gắp cho gì
Cũng đừng ăn nhé… bảo vì ăn kiêng
Ra về, nhớ phải đi riêng
Đừng cho hơi thở chung chiêng lẫn vào
Gặp hôm trời đổ mưa rào
Đừng cho ai muốn chui vào áo mưa
Đừng phơi thân để gió lùa
Phá rào vượt thác không chừa ai… ghen.
Đ.H.L
Phạm Thắm
MẪU ĐƠN
Hạ sang nắng dậy ngỡ ngàng
Mẫu đơn khoác áo vội vàng nở hoa
Có đôi bướm trắng la đà
Va vào mùa hạ nhẩn nha gọi ngày..
MƯA ĐÊM
Lặng nghe từng giọt mưa đêm
Như lòng người nguội bỏ têm cánh trầu
Sự đời có lúc ngồi xâu
Hái tình, đong nghĩa, bạc đầu, trắng đêm…
CHỚM ĐÔNG
Trời nắng ngằn ngặt
Thủng thẳng lá rơi
Tay mây rướn nhẹ từng hồi
Chào mào nghiêng ngó đâu rồi.. quả thơm
Gió bưng mùi rạ
Nắng nẫu cọng rơm
Nhớ bát cơm mới mẹ đơm
Củ khoai chín dở ổ rơm rét đài.
Nắng thơm mềm mại
Gió tãi phơi ngày
Hoa sữa đậu vai trời
Đông kiệm lời vàng cúc…
LÁ QUẪY NGOÀI HIÊN
Đêm nghe lá quẫy ngoài hiên
Vi vút gió hình như đang thổi ngược
Sương giăng giăng mắc rạp đầu ngõ
Liễu nghiêng mình soi bóng xuống mặt ao.
Trăng lấp ló rặng dừa trên cao
Phả lặng im vào những mùa im lặng
Bầy chong chong ngó miền xa ngái
Gió hanh hao, sứ bưng ngủ cuối thềm.
Cuối vườn đông chờ ai mà chuông gió
Thả những vần thơ leo lét nhớ thương
Lá quẫy chở đông gầy sương gió
Và cứ thế mùa áo khăn ủ ấm…
MẸ
Chiều về bên mẹ
Di ảnh bụi loang
Cửa nhà vắng mẹ ngổn ngang
Bậc thềm chuông gió cất tiếng.
Hồn thiêng mẹ ở đâu
Đa đoan kiếp tạm
Mẹ tài sắc học cao
Ngôn hạnh công dung đời dập vùi dâu bể…
Mưa xót mẹ
Gió đau mẹ
Bà mất sớm mẹ thân côi
Cha đi vắng
Mẹ rẽ sóng
Đàn con thơ dại cút côi
Mẹ xẻ cánh rộng.
Đời vá rủi may trên búa dưới đe
Ganh đua trộn ngải
Sắt se muối lẫn long đong
Mẹ con chung lệ chảy dòng
Nỗi buồn lớp lớp
Nỗi buồn tầng tầng
Câu thơ chiều đẫm lệ
Vá chằng chịt vết thương
Giọt giọt dài thêm
Chiều thành bão nổi.
P.T