Bê con lạc mẹ: Truyện thiếu nhi của Nguyễn Thu Hằng

Ở một nông trường xa xôi, nơi có những vườn vải bạt ngàn, những cánh đồng bát ngát và cả những thảm cỏ xanh mướt mát, có gia đình bò đang sống yên bình, hạnh phúc. Bê con tròn một tháng tuổi, mắt tròn xoe, lông vàng óng như nắng mới. Bê con được mọi người trong gia đình gọi bằng cái tên đầy yêu thương là em Vàng.
Từ khi có em Vàng, cả khu vườn nhà bò vui nhộn hẳn lên. Buổi sớm tinh mơ, nông trường còn chưa tỉnh giấc, chỉ có bác gà trống cần mẫn nhảy lên cành vải trước sân nhà cất tiếng gọi bình minh, Vàng nghếch chiếc đầu nhỏ nhắn khỏi lòng mẹ, vểnh đôi tai nghe ngóng, rồi bật dậy nhảy lon ton quanh nhà. Chị bê lớn còn đang ngủ vùi bên mẹ, Vàng dụi chiếc mũi xinh mềm mại vào bụng đánh thức. Chị chẳng bắt lời, chị đã quen với những trò trêu chọc của cậu em trai tinh nghịch. Vàng tung tăng chạy ra hiên, bác gà trống vẫn chưa thôi gọi ngày mới.
– Ò…Ó …O … O ….
Tiếng bác ngân vang xuyên qua những tán vải, bay lên tận không trung. Vàng thích chí hòa theo:
– Be … be… Bác gà trống ơi cho cháu lên với.
Bác gà trống dang đôi cánh nhìn xuống Vàng trìu mến:
– Trên này cao lắm, phải có đôi cánh như bác mới bay lên được.
Mẹ cất tiếng gọi Vàng:
– Ò … ò…em Vàng ở đâu về với mẹ…!
Mẹ luôn dặn dò, Vàng còn bé không được tự ý đi chơi một mình.
– Con đang chơi ngoài sân, con không đi đâu xa mẹ ạ!
Khu vườn buổi sáng thật đẹp, Vàng còn chưa muốn vào. Trên cao, chị gió nhẹ nhàng đánh thức những tán vải rung rinh làm những hạt sương tí tách ẩn mình vào đất. Các gia đình chim đã tỉnh giấc ríu rít chào nhau. Những tia nắng ban mai xuyên qua tán lá như dải ngọc lấp lánh. Cây lá vươn mình tỉnh giấc. Và ngày mới bắt đầu. Vàng phấn khích trình diễn vũ điệu yêu thích, hai chân sau co lên, cái mông lắc lắc cùng cái đuôi ngúng nguẩy trên không. Bác gà trống cười khùng khục, sà xuống sân nhảy múa cùng Vàng. Mấy chị mái mơ còn ở trong chuồng cũng ào ra sân ca hát. Một ngày mới của Vàng luôn nhộn nhịp, vui tươi.
Sau bài tập buổi sáng, Vàng thấy đói meo, cậu nhớ đến mẹ, chạy tót vào nhà. Mẹ đã thức dậy, đang chờ Vàng với bữa sáng ngon lành. Vàng đến bên mẹ nũng nịu. Mẹ dùng chiếc lưỡi to ấm áp rửa mặt, trải lông cho em Vàng bé bỏng. Chị bê lớn vung vẩy đuôi, nhắc Vàng ăn mau, cánh đồng và thảm cỏ xanh ngoài kia đang đợi. Vàng bú no say bầu sữa mẹ ngọt lành, cậu đã sẵn sàng cho một ngày rong chơi.
Ngoài cửa, tiếng húng hắng quen thuộc của bác chủ vườn đang đến. Vàng lon ton ra đón. Vàng rất thân quý bác, bởi bác luôn ân cần chăm sóc gia đình bò, mẹ kể, bác còn là người đón Vàng ra đời. Bác hay vuốt ve, khen nựng Vàng:
– Chú mày được đấy, lớn lên sẽ là một anh chàng bò oai vệ nhất nông trường.
Ban mai lung linh trải khắp các vồng vườn, đồng bãi. Những thảm cỏ mượt như nhung còn lóng lánh những hạt sương. Các cô bác công nhân đã ra đồng, thấy Vàng ai cũng ngắm nhìn, trầm trồ khen ngợi chú bê con đẹp quá. Vàng thích thú ton ton chạy nhảy. Một ngày của cậu chỉ có vui chơi. Vàng vốn hiếu động, thích kết giao bạn bè. Trên những đồng cỏ, Vàng không khi nào thiếu bạn. Khi thì cậu đi quanh quanh chuyện trò cùng những chú bướm vàng rập rờn. Khi lại nhảy chồm chồm cùng mấy cậu châu chấu mỡ nhặt sương trên lá cỏ. Vàng rất thích những bạn chuồn chuồn thân thiện đậu trên vai mình trò chuyện, nhưng lại buồn ngẩn ngơ khi bạn bay tít lên cao. Mấy cô chích chòe thấy thế sà xuống bên Vàng an ủi:
– Cậu đừng buồn, đã có chúng tôi chơi cùng cậu.
Đúng vậy, Vàng còn có các bạn chim. Ở nông trường, chim chóc lúc nào cũng đông vui, nhộn nhịp. Họ ca hát líu lo, kể với Vàng về những chuyến đi mỗi ngày. Vàng ước được tham gia những chuyến phiêu lưu cùng các bạn chim đến những miền quê tươi đẹp. Vàng hào hứng bảo các bạn chim:
– Các bạn cho tôi đi cùng với!
Các bạn chim lắc đầu:
– Không được! Cậu còn nhỏ, chưa đi xa được.
Thấy Vàng tiu nghỉu mẹ âu yếm dỗ dành:
– Em Vàng đừng buồn, khi nào lớn lên con sẽ được đi nhiều nơi. Bây giờ con hãy ăn thật nhiều cho mau lớn nhé!
Vàng vui vẻ bú lo bụng rồi nằm cuộn tròn dưới gốc dừa râm mát. Mẹ và chị bê lớn vẫn miệt mài gặm cỏ, chốc chốc mẹ lại ngẩng lên nhìn Vàng. Mẹ chăm chỉ ăn thật nhiều để có những dòng sữa ngọt ngào cho bê Vàng mau lớn. Tiếng soàn soạt đều đều gặm cỏ của mẹ ru Vàng vào giấc ngủ.
* *
*
Vàng đã được hai tháng tuổi, ra dáng cậu choai. Mẹ tự hào:
– Em Vàng của mẹ lớn rồi, nhìn bảnh quá!
Giữa đồng cỏ mênh mông Vàng vươn mình khoe dáng. Các bạn bướm, bạn chim hết lời khen ngợi, Vàng càng thêm hãnh diện. Vàng nhẩn nha gặm vài ngọn cỏ non, cậu nghĩ mình đã ăn được cỏ như một chàng bò, mình có thể ra khỏi đồng cỏ nhỏ hẹp này để ngao du khắp nơi như những bạn chim trời.
Một hôm, trong khi đang chạy theo các bạn bướm, Vàng phát hiện ra ở bãi cỏ bên có bạn nghé đang ở cùng gia đình trâu đông vui. Vàng muốn có người bạn mới. Cậu lân la đến làm quen. Bạn nghé thấy Vàng thì vui mừng chào đón. Rất nhanh họ đã trở thành đôi bạn thân thiết. Họ cùng nhau nô đùa trên đồng cỏ đầy nắng. Khi chơi đã mệt, bạn nghé dẫn vàng ra một con mương. Vàng ngạc nhiên, ở dưới mương nước trong vắt có hai bạn bê và nghé đang nhìn lên họ ngơ ngác.
– Chào hai bạn! – Vàng reo lên.
Bất chợt một đàn cá tung tăng bơi qua làm mặt nước xao động. Hai bạn bỏ đi đâu mất khiến Vàng ngẩn ngơ, cậu giận đàn cá lắm. Mấy anh bạn cá chuối choai còn ra oai nhảy tung lên khỏi mặt nước:
– Chào các bạn. Hãy xuống đây tắm mát cùng chúng tớ!
Bạn nghé liền sà xuống mương, đán cá vội bơi đi. Vàng khoái chí định ào xuống cùng bạn. Bạn nghé vội ngăn:
– Bạn đừng xuống, họ nhà bò không bơi giỏi như nhà trâu chúng tớ đâu!
Vàng nhớ ra mẹ chưa khi nào cho chị em Vàng xuống mương nước.
– Vậy thì chúng mình chơi trò khác đi! – Vàng vội quay lên.
Hai bạn thi chạy. Họ vun vút băng qua cánh đồng, những ngọn cỏ reo hò cổ vũ. Khi đã mệt họ dừng lại nhìn quanh, chẳng thấy bóng dáng gia đình mình ở đâu, chỉ thấy đồng cỏ mênh mông thăm thẳm. Ông Mặt Trời đang lấp ló bờ đê xa. Vàng lo lắng, đã đến lúc về nhà mà không biết mẹ và chị đang ở đâu. Có tiếng gọi xa xa vọng lại:
– Nghé ọ …!
Nghé xám reo mừng:
– Gia đình tớ kia rồi! Cậu ta cắm đầu chạy về phía có đàn trâu đang đến.
Sau một thoáng phân vân, Vàng cũng chạy theo nghé xám, cậu nghĩ theo họ có thể tìm đường về chỗ mẹ và chị lúc trước.
Vàng đến bên bác trâu, lo lắng hỏi:
– Bác trâu ơi, bác có biết mẹ và chị cháu ở đâu không?
Bác trâu lắc đầu:
– Bác không thấy họ, bây giờ sắp tối, cháu hãy về cùng gia đình bác sáng mai bác dẫn cháu đi tìm mẹ?
Vàng phân vân một thoáng, rồi cậu nức nở:
– Cháu phải về nhà, không thấy cháu mẹ sẽ đi tìm.
– Vậy cháu hãy đi xuyên đồng cỏ này sẽ đến con mương khi chiều cháu và bạn nghé ra chơi, đến đó cháu hỏi tiếp đường về. – Bác trâu ôn tồn chỉ dẫn.
Vàng mừng rỡ reo lên:
– Đến chỗ đó cháu nhớ đường về nhà, cháu cảm ơn bác ạ! Chào bạn nghé nhé, tớ về nhà đây!
Vàng vui mừng co chân chạy băng băng trên đồng cỏ. Chạy một lúc chân Vàng run rẩy, đói lả. Cậu cúi xuống đám cỏ mơn mởn dưới chân gặm vội vàng. Nhưng Vàng thấy miệng rát rạt vì lá cỏ cứa vào lợi, hàm răng sữa cứ trệu trạo khổ sở. Vàng biết rằng mình chưa đủ lớn như mình tưởng, mình vẫn còn là một cậu bê non và mình cần mẹ biết nhường nào. Vừa cố nhai mấy ngọn cỏ cho bớt cơn đói nước mắt Vàng vừa tuôn dòng dòng vì nhớ nhà. Vàng đã không nghe lời mẹ tự ý đi chơi xa. Giờ này chắc mẹ và chị cũng đang lo lắng tìm Vàng.
Khi ngẩng lên, Vàng thấy bầu trời và đồng cỏ như vừa được giăng tấm màn xám. Ông mặt trời đã trốn đi đâu mất tăm. Trên đồng cỏ cũng không còn thấy bóng dáng bạn bướm, bạn chuồn nào, có lẽ họ đã về nhà. Chỉ có tiếng những anh chẫu chàng, ếch nhái và tiếng chị cuốc văng vẳng. Vàng sợ hãi, tối sẽ không tìm thấy đường về. Trên cao một đàn chim thẳng hàng sải cánh, Vàng gắng sức gọi vọng lên:
– Các bạn chim ơi có thấy mẹ và chị tôi đâu không?
– Không! Không! – Các bạn chim trả lời vội vã.
– Các bạn dẫn tôi về nhà với! – Vàng cố nài nỉ.
– Xin lỗi bạn! Chúng tôi phải về nhà nhanh kẻo tối. – Đàn chim lại mải miết bay đi.
Về nhà. Ai cũng vội vã về nhà khi cuối ngày. Vàng cũng phải về nhà, nơi có những người thân yêu nhất. Vàng đi theo hướng bay của đàn chim, cậu nghĩ có thể về khu vườn nhà mình.
Đi được một quãng, Vàng khụy chân nằm gục xuống một bụi cây mơ màng. Trong mơ, Vàng thấy mình đang cùng mẹ và chị quấn quýt bên nhau trong ngôi nhà nhỏ, còn có khu vườn xanh um và những bác gà đang nhảy múa, bác chủ vườn cần mẫn dọn dẹp …
– Ò …ò … em Vàng ơi con ở đâu …!
Tiếng gọi như xé tan không gian yên tĩnh, đánh thức Vàng.
Vàng nhổm dậy, nhưng không sao đứng lên được. Bóng tối mờ ảo bao quanh, Vàng chì có thể nhận ra hai đốm sáng lóe lên tạo thành vệt dài xa xa và tiếng gọi vang liên hồi.
Đó là mẹ, ánh mắt và tiếng gọi thân thương của mẹ. Niềm vui sướng gặp mẹ tiếp cho Vàng thêm sức lực. Cậu đứng phắt dậy, gắng sức gọi thật to:
– Be … be … mẹ ơi, con ở đây!
Hai mẹ con Vàng đã tìm được nhau trong nước mắt tuôn trào của niềm vui sướng khôn tả. Vàng sà vào lòng mẹ, mẹ ôm ấp dỗ dành:
– Con ăn đi, ăn thật nhiều vào cho hết đói!
– Mẹ ơi, con xin lỗi vì ham chơi nên quên lời mẹ dặn! Từ nay con sẽ không thế nữa! – Vàng vẫn nức nở.
Mẹ vuốt ve dỗ dành:
– Nín đi, con không sao là tốt rồi. Mẹ cũng xin lỗi vì để con đi lạc. Mẹ con mình mau về nhà, chị con đang mong.
Vàng đã trở về nhà sau chuyến phiêu lưu nhớ đời. Từ đó Vàng lại sống vui vẻ bên gia đình và khu vườn êm ả. Cậu luôn vâng lời mẹ, và chị. Vàng yêu thương gia đình mình nhất mực.
Nguyễn Thu Hằng

Bài viết khác

violin amazon amazon greens powder