
Khuya! Thao thức… Ngoài thềm lao xao gió. Ánh trăng mờ ảo xuyên qua ô cửa sổ, như thể trêu ngươi, như thể chấp chới gọi mời! Vùng dậy, lặng lẽ bước ra sân thượng ! Trăng rằm huyền ảo sóng sánh nhuộm vàng lên những hàng cây, mái nhà, góc phố đẫm sương !…Bao mùa trăng trôi qua… Vẫn cô lẻ với mình, và chỉ với mình thôi !
Từ ngày trót đa mang dan díu với thị thành, cuốn theo sự phong lưu chộn
rộn, bon chen hối hả giữa phố phường, đêm nay, mới có chút rảnh rang tĩnh tâm mà ngắm trăng suông. Bao buồn, vui, cay đắng ùa về tràn ngập tâm hồn người đàn bà đã quá nửa đời cô lẻ, bóng chiếc, vời vợi xa quê. Trái tim bất chợt nhói lên cái cảm giác như thể một nỗi đau diệu vợi, một nỗi khát khao nhè nhẹ mà day dứt ! Năm tháng qua đi ngỡ là nhẹ nhàng, nhưng không hẳn là như vậy. Ký ức như thể vẫn găm vào trái tim một cái gì đấy dường như dịu ngọt mà rưng rức xa xôi…Thương thân gái dặm trường, đa đoan, chìm nổi! Thời gian trôi đi như gió thổi, để lại cuộc đời cay đắng đầy vơi!
Những đêm buồn bã thở dài, đằng đẵng nằm đếm tiếng gà eo óc cầm canh.
Canh ba, canh tư, rồi sầm sập canh năm… nước mắt đầm đìa thương nhớ. Trong sâu thẳm tâm hồn và trái tim bồi hồi xao xuyến, nuối tiếc một thời
xuân sắc dùng dắng trôi qua. Đêm về khuya, trăng rằm càng thêm sáng tỏ.
Ngõ nhỏ hun hút lênh loang mơ hồ huyền ảo! Văng vẳng đâu đây tiếng vạc vắt qua mái nhà phố nhỏ, rồi hun hút chìm lắng vào không gian một miền kí ức mơ hồ! hoang hoải, những buồn, vui, cay đắng, ngọt ngào, hạnh phúc, tất cả như đang dồn bước hối hả ùa về…
Cây nguyệt quế bên thềm nở bung cánh trắng tinh khiết, ngẩn ngơ thơm nồng, quyến rũ, gió nhẹ đưa hương thả vào đêm mơ hồ, ôm riết, níu lấy bóng hình người đàn bà dẫu đã quá tuổi hồi xuân, mà hân hoan đắm say ào ạt như sóng vỗ bờ! Muốn ôm cả vầng trăng đêm nay vào lòng cho thỏa…
Càng về khuya, trăng càng sóng sánh dát vàng như rót mật. Những đám mây trắng bồng bềnh thả vào heo may đắm đuối, dịu dàng, quyến rũ! Bóng người khách hào hoa như cơn mưa bóng mây ào vương qua ngõ, chập chờn, ẩn hiện lạc dấu chân giầy! Mưa ngâu se lạnh, ngúng nguẩy, dỗi hờn, cánh cửa khép hờ, giật mình, nghe đôi thạch sùng đuổi nhau kêu chép! Chép… Trăng mười lăm như vỡ vụn ra từng mảnh, xót xa, mà như thể còn nuối tiếc cái dư vị ngọt ngào của quá khứ, nhè nhẹ thơm quyến rũ dịu dàng như còn hôi hổi đắm say!
Cứ miên man, miên man… Lại nhớ truyện Kiều, cụ Nguyễn Du mượn trăng tả cảnh, tả tình, lấy trăng làm bạn đồng hành chứng kiến nỗi chuân chuyên lưu lạc của nàng Kiều sau màn đưa tiễn Thúc Sinh “ Vầng trăng ai sẻ làm đôi/ Nửa in gối chiếc nửa soi dặm trường”.
Nỗi hao mòn gặm nhấm cô đơn như muốn vỡ tan ra từng mảnh “Đêm thu gió lọt phong đào/ Nửa vành trăng khuyết ba sao giữa trời”. Những đêm trăng ấy cứ theo nàng đến khi tái hồi Kim Trọng “ Tình duyên ấy hợp tan này/ Bi hoan mấy nỗi đêm chầy trăng cao”. Cuộc đời lưu lạc của nàng Kiều biết bao thăng trầm sóng gió. Phải chăng, vầng trăng là nỗi niềm mà cụ Nguyễn mượn cảnh tả tình thương nàng Kiều tài sắc hồng nhan, bạc phận. Sống dưới chế độ phong kiến bị chà đạp, phải bán mình chuộc cha, nàng vẫn tin yêu, trái tim vẫn tràn đầy khát vọng! Tâm hồn vẫn đầy trí lực thanh cao!
Còn tôi. Trăng mùa thu sao mà xa xăm, buồn mơ hồ thăm thẳm, yếu đuối, mong manh như chiếc lá chao nghiêng, như giọt sương treo đầu ngọn cỏ, đắm chìm trong ánh trăng suông không bao giờ viên mãn! Đêm nay, giữa thành phố Hoa Phượng. Ngôi nhà trong ngõ vắng heo may hun hút, xa vời, sương đầm đìa mắt lá, gió nhẹ, lá rụng lao xao… Nỗi buồn xa vắng, bâng khuâng, da diết, ngọt ngào!
Trăng khuyết, rồi trăng lại tròn theo đúng quy luật của vòng quay trái đất. Chỉ thương cho người đàn bà xuân chín, xuân nồng, đằng đẵng trôi qua bao mùa trăng đa đoan chìm nổi! Để mùa thu này tóc theo gió pha sương. Dẫu biết rằng tất cả sẽ trôi theo mùa lá rụng…
(*) thơ cụ Nguyễn Du