
Thơ tặng Phan Đình Minh
Nhà văn Phan Đình Minh thân ở Công an nhưng rất gắn bó với Văn nghệ Quân đội và các nhà văn Quân đội. Tính anh hiền và nhiều khi ngơ ngác. Vậy mà văn rất quyết liệt, gai góc là sao? Thôi hãy mặc kệ anh!
Tận trung với anh em bè bạn
Tận hiếu với tổ tiên, cha mẹ, cội rễ làng
Tuổi ngót bảy mươi
Bỗng anh gọi điện
Mình định cư phương Nam!
Sáu điều Bác Hồ dạy Công an nhân dân
Anh đều thuộc kỹ
Dặn thêm anh điều gì được nhỉ?
Chỉ thấy lòng bâng khuâng.
Lũ chúng ta đều từ rơm rạ lớn lên
Từ giọt máu của cha muối trắng lưng áo mẹ
Mà xanh những trang văn, mà nặng tình dâu bể
Thì ở đâu cũng mảnh đất quê mình.
Anh hành phương Nam, tôi lại thấy mừng?
Sáu, bảy mươi vẫn đá mềm, chân cứng
Ta yêu người, người yêu ta biển rộng
Những sông dài mơ mộng trời xanh.
Cây phương Nam cũng hiền hậu, thanh bình
Biết thảo thơm với người thơm thảo
Như văn bút bao giờ thôi giông bão?
Bão giông thêm hiểu sâu rộng con người.
Phương Nam ư? Cũng chỉ một phương trời
Cũng chỉ một nỗi buồn niềm vui im lặng
Với riêng tôi chưa bao giờ anh vắng
Bởi trang văn anh xanh thẳm trái tim tôi.
Thơ tặng Nguyễn Hồng Thái
Vị Thiếu tướng, nhà văn công an này tính tình mềm dẻo như kẻ buôn ma túy mà tâm cơ kế sách cũng rất cao cường. Rất lạ là ông anh cái gì cũng biết mà toàn để đến phút chót mới nói ra. Đội ngũ nhà văn công an có anh quả là quá lý tưởng.
“Chị Thái” của văn nhân
Của công nhân, nông dân, trí thức
Vừa có tài, vừa có đức
Chính là Nguyễn Hồng Thái – anh tôi!
Anh viết văn như sấm sét, thiên lôi
Toàn buôn lậu, tử hình, đánh án…
Tóc anh xoăn lòa xòa trên trán
Cũng đều vì trật tự, an ninh…
Anh từng khuyên tôi không say đắm Như Bình?
Anh đâu biết tôi sợ hàng quốc cấm?
Anh từng đặt hàng tôi viết về nhân vật chính
Hoàng đế – Quân vương – Danh tướng – Danh thần…
Anh phàm ăn, rau má, rau cần
Củ chuối, khoai lang, nghêu, sò, cầy, cáo…
Anh khuyên tôi phải chăm viết báo
Chăm viết văn như thể chăm bồ?
“Chị Thái” nhà mình rất biết lắng lo?
Biết mưu trí sống giữa hai làn đạn
Giảng đường làm thầy, bia đường làm bạn
Ngôi sao vàng lấp lánh đôi vai…
Tôi một lần định nhận anh làm bố nuôi
Anh ngẫm nghĩ rồi lắc đầu nguây nguẩy?
Tào Công ơi! Bạc đầu còn run rẩy?
Sợ phong vương cho râu đỏ Tôn Quyền?
Tôi bao giờ cũng bàn bạc với anh
Quân đội – Công an cũng đều vì đất nước
Đều gương mẫu thân mình đi lên phía trước
Liệt sĩ khuyết danh đỏ thắm lá cờ.
Ngàn trang văn của anh không một riêng tư
Ngàn trang văn của tôi cũng vậy
Anh hơn tôi, người đời tôn “chị Thái”
Tôi chỉ biết đêm ngày sợ hãi thay anh…
Thơ tặng Nguyễn Đức Thịnh
Nhà thơ Nguyễn Đức Thịnh là người rất thân thiện, luôn được anh chị em văn nghệ sĩ quý mến. Anh sống và làm thơ rất hồn nhiên, thậm chí còn bị chúng tôi “bắt nạt”. Nguyễn Đức Thịnh luôn là sợi dây niềm tin của các chị em.
Các đồng chí công an chú ý!
Tôi! Nguyễn Đức Thịnh! Cảnh sát giao thông!
Cùng nhân dân chung một con đường
Muốn làm thơ, trước tiên đều theo luật.
Luật giao thông trước tiên là phải thuộc
Càng đảng viên, càng gương mẫu đi đầu
Các nhi đồng gương mẫu đi sau
Các bô lão trăm năm càng theo luật.
Như tôi đây, từ bài thơ thứ nhất
Đã cô em Tây Bắc tắm trăng ngàn
Mái tóc mun đen, mắt ngọc, vai ngần
Muôn sóng nước ngực em sóng sánh.
Tôi ba bữa, năm lần sét đánh
Điện giật bốn lần, bảy vía ngẩn ngơ
Vì các em tôi viết chín tập thơ
Cũng đều trước sau tuân theo luật pháp.
Vì tổ chức, tôi lên truyền hình VTV1
Khuyên các em đừng phạm luật giao thông
Còn như về luật hôn nhân
Nếu trót vi phạm muôn phần tiếc thay.
Tôi là Nguyễn Đức Thịnh đây!
Theo luật pháp, nói điều này với em:
– Anh như ngọn lửa ngọn đèn
Ngọn hải đăng để ba miền soi chung…
Thơ tặng Nguyễn Ma Lôi
Nhà thơ Nguyễn Ma Lôi mang hàm Đại tá công an, song anh tuyệt không có vẻ gì hình sự. Ma Lôi như một nhà nho chữ nghĩa thâm sâu nhưng tính tình cởi mở, hồn hậu. Ma Lôi viết tiểu phẩm hài rất sâu sắc, mặc dù trong đời thường anh lại rất xuề xòa cũng là một sự lạ. Bài về anh tôi hoàn toàn ghép tên các tiểu phẩm mà thành. Chúc anh đại thọ để cùng chúng tôi thực hiện một số việc có ích trong chốn văn chương.
“Đã nói thì phải thật chính xác”[1]
“Chính thế mà lo”; “Không phải do tôi”
“Có cách nào tốt hơn”; “Đã là quá đủ”
“Đâu phải trách nhiệm đàn ông”; “Người xưa nói rồi”.
“Ý tứ rất cao siêu”; “Chưa chắc đã phải”
“Cho dúm muối vào”; “Sao lại không vui”
“Kinh nghiệm nhiều rồi”; “Cái gì cũng phải tập”
“Biết giải quyết vào đâu”; “Chớ để ngày mai”.
“Như mọi ngày thôi”; “Sung sướng gì mà hát”
“Nó chơi ông rồi”; “Chả lẽ lại vứt xe”
“Phải tế nhị, nhẹ nhàng”; “Gọi là cụ cũng được”
“Về với vợ còn hơn”; “Không nói được nên lời”.
Chữ nghĩa Ma Lôi cãi chày cãi cối
Đem ruột gan phơi phóng Đông – Tây
Thông tuệ lắm mà lơ mơ càng lắm
Tháng dăm lần “đánh chén” đó đây.
[1] Những chữ trong ngoặc kép là tên tác phẩm của Nguyễn Ma Lôi.