Lê Hoàng Thảo
THU VĨ CẦM
Tiếng vĩ cầm tan trong chiều
Cứa vào không gian xót tiếc
Về một thời lênh đênh mặt hồ bản sô – nát
Mắt em buồn không lệ rơi!
Người nghệ sỹ mỏng manh xác chuồn
Đét khô gốc phượng già thưa lá
Mùa thu lạc trên phố phường
Tiếng vĩ cầm bơ vơ theo gió
Bóng em khuất giữa dòng người
Trôi về đâu nỗi nhớ…
Tiếng vĩ cầm dềnh lên réo rắt
Đa-nuýp xanh mắt cô gái Ba Lan
Cuộn cuộn đỏ Sông Thao hung vĩ
Du kích quân thấp thoáng đôi bờ
Gốc phượng già trầm lặng…
Hồ Tam Bạc hiu hiu, nắng…
Ngã Tư – chu kỳ đèn đỏ đèn xanh
Cuồn cuộn trôi dòng người thác lũ
Vĩ cầm nấc lên khúc nhạc gập ghềnh
Một ngày vắng em vĩ cầm đứt quãng
Sô-nát vỡ vụn rồi mặt hồ nhớ trăng
Con chuồn chuồn giận ai bay theo gió?
Tìm đâu cho ta bản sô-nát “Vĩ cầm”
Trần Đức Lộc
XIN EM NHỚ LẤY
Xin em nhớ lấy
Ngày ngắn lắm
Ngoảnh lại sau lưng đã tắt mặt trời
Vương vãi quá
Mỗi ngày ta sống
Gom đến bao giờ mới lại đầy cơi?
Xin em bước chậm
Đường khấp khểnh
Trăng khuyết rồi sáng được ngay đâu
Ờ, trước mặt là phương Đông đấy
Đến ban mai còn dằng dặc đêm thâu…
Xin em
Đừng quên tiếng chuông nguyện ấy
Chưa biết lòng người ai thẳng ngay
Vườn Địa Đàng dẫu chỉ còn trong kinh sách
Trái cấm ngày xưa nào có khác nay!
Minh Thời
MƯA NGÂU NHỚ ĐÊM VỢ CHỒNG
Nhớ anh như bến nhớ thuyền
Mưa bao nhiêu hạt buồn phiền bấy nhiêu
Ba mùa ngàn bóng liêu xiêu
Ngàn ngày có lẻ những chiều bơ vơ
Mưa run rẩy mưa thầm thì
Bao nhiêu thương nhớ ngàn chờ mưa yêu
Trong mưa em bước phiêu diêu
Chênh chao như nước thủy triều ven sông
Ngàn còn say đắm mặn nồng
Mất anh
Em nhớ
Vợ chồng một đêm
Gặp rồi lần nữa… gặp thêm
Nhớ anh
Em nhớ một đêm vợ chồng
Bùi Trọng Thể
VỀ MIỀN KINH BẮC
Đường lên ngàn ngạt đồi cây
Chưa về Lục Ngạn đã say hương rừng
Núi treo hồ nước giữa chừng
Cấm Sơn xanh sóng sương lưng mạn thuyền
Tay chèo em thả một bên
Lạc vào Sli, Lượn anh quên lối về
Lục Nam lụa trải sông quê
Đò nghiêng bến đợi chân đê cuối làng
Nghìn năm trầm tích Văn Lang
Đã thành cổ kính thếp vàng bình minh
Câu quan họ chật sân đình
Người Kinh Bắc nặng ân tình xưa xa
Gặp em trong hội tháng ba
Vòm đồi nưng nức mùi hoa vải thiều
Giao duyên “Giã bạn” thương yêu
Hình như mới mọc trăng chiều “Người ơi…”
Nguyễn Thị Loan
NGHE AI HÁT
Nghe ai hát “Ở hai đầu nỗi nhớ” *
Ai biết ai, ai đợi, ai chờ
Lời nức nở tan vào đêm sâu thẳm
“Đo chiều dài nỗi nhớ tháng năm” *
Lá dâu xanh vàng óng lòng tằm
Thơ rút ruột xác tằm ai còn nhớ
Đêm thanh vắng không gian nín thở
Lời ca buồn như mảnh vỡ trên tay
Đêm dần vơi nỗi nhớ càng đầy
Cho thương tiếc cả một đời con gái
Để đau đớn cả một thời vụng dại
Dòng sông em bến lở mãi không đầy
Vùng kỉ niệm như một rừng gai nhọn
Để nỗi buồn rỉ máu tháng năm
Thôi đừng hát “ở hai đầu nỗi nhớ”
Để thức dậy nỗi buồn tưởng đã trăm năm
Nguyễn Cường
EM CÓ BIẾT KHÔNG
mấy giờ rồi em có biết không
chuyến tàu đêm đã xuyên vào bóng tối
anh ngồi giữa thời gian vô định
viết câu thơ trả nợ mình
khi có người ví em là biển
anh biết mình là hạt cát nhỏ nhoi
câm lặng suốt đời dạt trôi theo sóng
suốt đời chẳng biết về đâu
anh đã trao mình cho kiếp phù du
nên không thể neo vào những điều xưa cũ
đừng trách anh vô tình
như mảnh vỡ giữa khoảng không vũ trụ
mấy giờ rồi em có biết không
anh có đủ thời gian để khép lại một đời người
nhưng mãi còn mang nợ
những điều không nói được cùng em…
Trịnh Toại
LỜI CÂY
Hạt mầm mới nhú nõn nà
Cây non rồi cũng nảy ra nụ chồi
Cành vươn lá đón nắng trời
Ngạt ngào hương núi, hương đồi vút lên
Thân càng lớn gốc càng bền
Mạch nguồn nuôi lá cành len thành rừng
Trải qua mưa gió bão bùng
Chở che nhau ngút ngàn trùng tươi xanh
Lỡ mai thân rữa, úa cành
Tháng năm mải miết đua tranh rã rời
Đến khi kiệt sức, tàn hơi
Mới hay gốc rễ là nơi dưỡng mình!…
TVT