Sơn Thủy
THÁNG TƯ VỀ
Màu hoa gạo treo lưng trời đỏ rực
Tháng tư về lưu luyến khúc xuân ca
Ngày hội làng áo mớ bảy mớ ba
Em thướt tha má môi hồng nắng mới
Tháng tư về trời trong xanh vời vợi
Gặp nhau đây chẳng biết nói điều gì
Lời tỏ tình ngày đó gió bay đi
Tim thổn thức giờ say cùng hoa gạo
Lê Hoàng Thảo
ĐÔI MẮT
Đôi mắt ấy thầm thì, và mưa:
– Hạnh phúc lặng chìm về nơi có đêm của biển
Loạt bom lại thả vào giấc mơ rung giật
Ngày ba mươi tháng tư
Người con gái độc thân hình cơn gió
Đi ra từ phía sau căn nhà
Tôi yêu không biết từ bao giờ và lo sợ
Đôi mắt kia xé nát
Những gì chôn cất trong những chiếc hôn
Những người mặc áo lính
Ngày ấy như măng rừng
Tua tủa mơ chạm vào trăng
Khát yêu mưa rừng điệu nhạc trên mái võng
Đôi mắt bây giờ có lửa
Cháy lên khao khát không ở trong lòng
Trên ghế quan tòa, hình chiếc cân
Tiếng bom vọng về, tiếng mưa rừng chạm vào nỗi nhớ
Trôi về nơi chỉ có biển và đêm
Tôi day dứt đôi mắt ấy
Và trên mái võng tiếng mưa rơi
Mộng du cánh rừng một nửa bình yên một nửa bom đạn
Để không mất người đàn bà đã chết trong tôi
Nguyễn Khắc Dũng
TUỔI THƠ
Tuổi thơ đuổi nắng trên đồng
Đàn trâu no cỏ tắm sông quên chiều
Vai cày cha bước liêu xiêu
Đàn cò về tổ nói điều đắng cay
Đòn gánh cong – vai mẹ gầy
Nhìn trời rũ nắng lòng ngây lệ nhòe
Nguyễn Thị Loan
CHÂN TRỜI CỎ MAY
Đến cỏ còn có cỏ may
Đời em phận rủi cả ngày lẫn đêm
Thời gian như sợi chỉ mềm
Cỏ may khâu nhớ vào quên một đời
Con đường xưa đã chia đôi
Câu thơ mang vá chân trời cỏ may
Trần Đức Lộc
TỰ THÚ TRƯỚC MÌNH
Trước biển
Đối diện cùng mặt trời
Sóng
Sóng dồn dập xô trắng lưng vách đá
Bình minh đòi xòe quạt
Lấp lóa
Đứt nối thời gian tầm mắt anh…
Gương mặt sóng hồng lại xanh
Ửng trong anh dày vò gan ruột
Đời người là vô vàn những cuộc đối mặt
Bão
Gió
Lửa
Nước mắt
Đất đai
Cơm áo và Tự Do
Những nút thắt và những thước đo
Những ngã bảy ngã ba không chân trời định hướng
Dài rộng sâu như biển
Ngỡ thần tượng
Chói chang mặt trời tưởng mây chả dám vờn
Chỉ sóng thế mà núi thành hang động đen ngòm
Lòng dạ người một vòng tay ôm cớ sao thăm thẳm?
Lời tự thú phơi con tàu đắm
Kho báu nào dấu che mà chi
Mặt trời thế
Biển thế
Lòng người thế
Mặt đối mặt Chúa tể
Chan chát búa đe
Trang giấy mắt ta rách bươm mọi hình hài Thần Tượng…
Thanh Phương
HÀNH HƯƠNG
Máu đổ lệ loang
Yêu không tàn
Tình khong băng hoại
Thiên mệnh lầm than
Nhân bản xây đời
Gió không thể xoay chiều nghịch lý
Số mệnh yêu thương
Vô hạn – vô hồn
Một sào ruộng quê
Ba đời giặc giã
Một nấm mộ vô danh
Xa xót lòng người
Nghiêng cánh cò anh về Kinh Bắc
Sông Đuống trôi đi lấp lánh chạy dài
Trống giục Hội Lim em có đi không?
Cây đa giếng nước tần ngần
Khóm trúc bờ ao – mắt ai lá liễu?
Yếm thắm, nón quay thao chen lẫn màu ruộng mạ
Đất nước chuyển mình nguyên khí một trời Nam
Thắp nén nhang đền Kinh Dương Vương
Tổ tiên triều đại các vua Hùng
Gù nhau chén rượu mừng xuân
Núi Thiên Thai nghiêng mình bút tháp
Môi em hồng giấy điều thư pháp
Thương đời cô Tấm bống bang bang
Ai về Sóc Sơn – ai qua Tam Đảo
Tôi ghé Điện Biên – Lai Châu – Mộc Châu
Sông dài nghĩ suy
Nắng vàng khao khát bạc đầu
Đất nước hòa bình – tình người hội nhập
Trống đồng ngàn năm rung chuyển địa cầu
Mình về níu chặt lòng nhau
Mắt em xanh quá!
Một màu nước non
Vũ Nhang
THÁNG TƯ NĂM ẤY
Kỷ niệm 40 năm giải phóng miền Nam 30/4/1975
Bốn mươi năm ấy đã qua
Mỗi khi nhớ lại lòng ta tự hào
Sài Gòn rực rỡ cờ sao
Nụ cười lẫn nước mắt trào mừng vui
Con về đây Bác Hồ ơi
Vẻ vang thành phố tên Người hôm nay
Bàn tay nắm những bàn tay
Ôm nhau thật chặt bõ ngày đạn bom
Chiến tranh kẻ mất người còn
Con gặp mẹ, mẹ gặp con nghẹn lòng
Đã lâu vợ thấy mặt chồng
Anh em đoàn tụ chờ mong bao ngày
Người người như tỉnh như say
Quân đi thác đổ cờ bay rợp trời
Niềm vui nói chẳng nên lời
Nhìn nhau ánh mắt rạng ngời hân hoan
Hết rồi năm tháng gian nan
Mỹ kia đã cút, ngụy tan tác rồi
Không còn máu chẩy đầu rơi
Không còn bom đạn thây phơi khắp đồng
Việt Nam đất nước tiên rồng
Bốn mươi năm ấy cờ hồng tung bay.
TVT