
Có thể qua thơ của tác giả mà thấy tiếng trở mùa với bao hoài niệm vơi đầy. Chùm thơ 48 cho thấy những triết lý giản đơn của cuộc sống vẫn xoay cõi vô thường bằng cách cảm của thi sỹ và cả hình ảnh yêu thương thân quen mà ngẫm ra vẫn thấy nao lòng
vanhaiphong-Có thể qua thơ của tác giả mà thấy tiếng trở mùa với bao hoài niệm vơi đầy. Chùm thơ 48 cho thấy những triết lý giản đơn của cuộc sống vẫn xoay cõi vô thường bằng cách cảm của thi sỹ và cả hình ảnh yêu thương thân quen mà ngẫm ra vẫn thấy nao lòng “ Chị lặng im/ Nơi anh đứng hóa tượng đài…”.
Trương Đình Phượng – Nghệ An
ĐÊM
Đêm
Những mái nhà không cửa tràn ngập gió
Vỉa hè hoang lá ray rứt tiễn mùa
Lão ăn mày và con chó nhỏ
Nép xó tường nương tựa vào nhau
Miếng cơm manh áo mài mòn sự sống
Đêm
Tiếng rao oằn nỗi long đong
Gieo tê buốt qua từng ngõ vắng
Khắc khoải mơ một ngày đầy nắng
Con dốc cõi trần bớt chao nghiêng
Đêm
Ai hoài trằn trọc niềm riêng
Nghẹn ngào gom tháng năm vào lồng ngực
Đêm
Những đứa trẻ sinh ra trong cơ cực
Lê la moi những đống rác sình lầy
Tương lai là những vết hằn trên bàn tay
Đêm
Mẹ nằm nghe mái tóc bớt dày
Âu lo bộn bề vò xé tâm can
Cha ngồi nghe ngọn roi thời gian
Phũ phàng quất lên bờ vai mòn mỏi
Mấy mươi năm xuôi ngược trường đời
Tài sản chỉ đựng vừa hai bàn tay trắng
Đêm
Đâu đó giữa những cuộc vui dài vô tận
Người ta vô tâm quên những kiếp đoạ đày
Những thân hình nghiêng ngả cuồng quay
Tiếng cười nực nồng thỏa mãn
Đêm
Mệt nhoài những bàn chân lận đận
Chập chờn đi về con ngõ quạnh hiu
Chỏng chơ xác lá tiêu điều
Đêm ….
KÝ ỨC GIAO MÙA
Mùa đông
nghiêng
thành phố nghiêng
lòng người chùng chiềng
ta nghiêng vai trút nỗi đời tất bật
tìm về gác trọ trần gian
lật miền ký ức
bao năm hình như thương nhớ hơi gầy
rưng rưng bụi cọ vào tay
vỡ oà
tình em như lời thơ viên mãn
một đời ta lạc dấu
đêm và ta nhìn nhau
từng giọt lặng im rơi xuống vũng lòng
chừng như
tiếng cha còn đây
tình thương xua tan buốt giá
canh trường ngọn đèn leo lét
nhỏ to kể chuyện đời….
vạt liếp thưa run rẩy
mẹ trở mình
đêm vời vợi
khắc khoải lá rơi
tiếng thở dài
lăn qua năm tháng…
chị ngồi gom canh vắng
thả vào cơn mơ khát cháy lòng
bến sông thiếu nữ
hoang lạnh vầng trăng vỡ…
mùa đông nghiêng
ta nghiêng lòng
nghe thảng thốt
ngày xưa …
Vương Quang Trung – Nam Định
Hai bàn tay
Úp hai bàn tay
Nhăn nheo héo khô
Nhấp nhô… bể khổ
Ngửa hai bàn tay
Người đi đất ở
Một kiếp xuôi tay
Ngàn đời hoa nở
Đàm Xuân Hoán – Vũng Tàu
TƯỢNG ĐÀI
Gập ghềnh con đường mùa lạnh
Người đàn bà tìm tháng năm
Ngày ấy anh về xóm nhỏ
Những cây cải chưa thành ngồng…
Chiến tranh hóa con đường hai ngả
Chị thắp đèn bao đêm
Cây đèn cày còn đó
Tóc trên đầu hoa râm
Bông gạo tháng ba
Vẫn đỏ lựng
Bến đò xưa nay đã thay cầu…
Gập ghềnh con đường mùa lạnh
Có lời ru con
Lời ru người nằm xuống
Chị lặng im
Nơi anh đứng hóa tượng đài…
Tháng mười
Nắng mang chút gió đông
Cọng rơm còn thơm sau vụ
Con tìm dáng mẹ
Chiều hanh hao…
Đã đi qua những vui buồn
Đêm sưởi hương lúa chín
Cha ngày ấy những vết nhăn giằng xé
Mẹ quạt gió cho hạt lép rơi…
Tháng mười vẫn thế
Nắng nhuộm con ngõ nhỏ
Nhuộm mái nhà tranh
Hình như còn đó
Bàn tay mẹ nhóm bếp…
Sắp sang đông
Đò vãn khách rồi…
Đóng khung những gì vừa thấy
Bơ vơ
Neo vào con sóng
Giật mình tóc thưa…
Nhiều khi sống liều như thật
Ngồi một mình
Hóa người trong cổ tích
Cổ tích trong đứa trẻ
Những đứa trẻ thành người lớn bây giờ…